Tuesday, December 25, 2012

Chúng ta nghĩ gì qua bài nói của ông Trần Đăng Thanh

Chúng ta nghĩ gì qua bài nói của ông Trần Đăng Thanh
Bài 1: Những kẻ bàng quan

Thiển nghĩ thời kỳ ném đá ông Trần Đăng Thanh đã qua, bây giờ là lúc bình tỉnh để mổ xẻ ý định của CSVN qua bài nói của ông Thanh, bài nói thì đã cũ, nhưng vấn đề cần nói thì vẫn rất thời sự. Tôi không có ý định phản biện với những chuyên gia tuyên truyền. Tuyên truyền mà! Bịp là chính thì sao ta phải mất công vì những chuyện tào lao. Nhưng những người già thì lại khuyên: chính vì bịp nên chúng cho ta cơ hội để bóc mẽ, phản biện không phải vì chúng (cán bộ tuyên truyền) mà vì những người trúng độc lâu năm, trúng độc thì cần có thuốc giải, trúng độc lâu thì cần nhiều liều thuốc giải mới có hy vọng. Tôi nghe những người già...

Hôm nay tôi muốn thưa chuyện với ông Đại tá Phó giáo sư Tiến sĩ (nếu còn thiếu chức danh gì thì cho tôi xin lỗi) Trần Đăng Thanh. Trước khi thưa chuyện tôi muốn được chính danh, tuy ông mang học hàm PGS, học vị TS nhưng ông không phải nhà giáo như ông tự nhận là: “...chúng ta làm nghề sư phạm, cái nghề khó nhất trong muôn nghề,... nghề cao quý nhất trong muôn nghề...” Ông đại tá không những muốn làm thầy mà còn hơn thế là làm thầy của những ông thầy, cách ăn nói, cách nhắc nhở “đồng chí kia...” cho thấy điều đó. Đáng tiếc là ông không phải, ông không xứng với danh xưng “khó khăn mà cao quý” ấy. Nhà sư phạm không chỉ truyền kiến thức còn vun bồi nhân cách, trui rèn tư duy, ý chí cho học trò mình họ làm những việc này với tất cả lương tâm và trách nhiệm. Trái lại ông chỉ làm theo chỉ thị, uốn ba tấc lưỡi, bẻ cong sự thật chỉ với một mục đích lôi kéo, lừa bịp người khác theo mình, lệ thuộc mình, phục vụ mình. Nhà sư phạm nâng cao dân trí, chấn hưng dân khí còn các ông chỉ muốn ngu dân. Không phải ai đứng trên bục giảng cũng là THẦY cả đâu, ông chỉ là một cán bộ tuyên truyền một dạng như thằng “Mõ làng” thời phong kiến, có điều bây giờ đã là thời TÂN PHONG KIẾN rồi, mà ông lại cao chức hơn mõ làng một chút, là mõ Nước, mõ cấp quốc gia thì cũng nên có chút mỹ danh, mỹ hàm, nhung phục cho nó hoành tráng thế thôi.

Tôi cũng là Mõ, mõ dân, tôi sẽ cố gắng theo sát bài nói của ông, cố gắng thật ngắn gọn theo những ý chính mà thôi để các ông hiểu dân nghĩ như thế nào về những điều các ông tuyên truyền.

Trước hết là Mỹ, thiên đường của nhân loại. Cái thiên đường này không do người Mỹ tự nhận mà do phần thế giới còn lại tặng cho. Tuy nhiên, ở đó là nơi cư trú của những con người, những con người yêu chuộng tự do chứ không phải là nơi ở của thần tiên. Đã là nơi cư trú của con người thì nơi đó cũng có đủ những thói tục của con người, cũng hỉ nộ ái ố, cũng tham lam, gian dối, tệ đoan... như bất cứ nơi nào khác trên hành tinh này. Được xưng tặng là “thiên đường” vì nó có một thứ mà những nơi khác không có hoặc có mà không nhiều, không đầy đủ như nó, đó là: CÔNG BẰNG. Công bằng là giá trị đích thực của Mỹ chứ không phải giàu có, phát triển như nhiều người ngộ nhận hoặc cố tình tạo ngộ nhận. Sự công bằng đó có tuyệt đối không thì không dám khẳng định nhưng chắc chắn là không nơi nào sánh bằng. Từ anh di dân đến dân bản địa đều công bằng trong cơ hội mưu tìm cho mình một vị trí trong xã hội, thậm chí những người thiểu năng còn được ưu tiên trợ giúp nhiều phương tiện để mưu cầu cuộc sống, thành công đến mức nào hoàn toàn do khả năng và nỗ lực của bản thân, có nỗ lực tất có thành tựu: đó là giấc mơ Mỹ, không ai ngăn cản được và không ai được ngăn cản. Nếu có ai đó vì căm ghét, kỳ thị muốn ngăn trở thì phải dấu kín trong lòng, phải làm thật bí mật, chứ để lộ ra dù chỉ là thái độ thôi thì pháp luật sẽ không buông tha cho dù thủ phạm là ai, tổng thống hay thường dân thì cũng phải bị chế tài rất công bằng bởi luật pháp, luật pháp Mỹ công bằng với ngay cả kẻ chống Mỹ nếu kẻ đó may mắn sống trên đất Mỹ.

Thế cho nên ông đại tá sợ “diễn biến hòa bình” thông qua giáo dục là thừa. Ông đại tá mà có cơ hội học ở Mỹ thì cũng như họ thôi, cũng bị “diễn biến hòa bình” từ ngay trong bản thân không nhiều thì ít, bởi vì giáo dục Mỹ không tuyên truyền, cũng chẳng nhồi sọ, không cải tạo mà cũng chẳng tiến công ai, mà họ để cho học viên tự cọ xát với thực tế, được mắt thấy, tai nghe, tay sờ người Mỹ, nước Mỹ thật sự khác với người Mỹ, nước Mỹ do cộng sản mô tả, vẽ vời khác nhau như thế nào. Một đất nước như Việt Nam ngày nay, sinh ra đã nói dối, đến trường được dạy dối trá, mưu sinh nhờ dối trá, thành công nhờ dối trá, lấy dối trá làm tiêu chuẩn đo khôn ngoan, dối trá là thông minh thật thà là đần độn, đến chết cũng không dám nói thật. Một con người lặn hụp hít thở trong dối trá như vậy làm sao hình dung chính xác được về người Mỹ, nước Mỹ, hình dung không đúng thì làm sao nhận định cho đúng?

Chỉ có thực tế mới là câu trả lời chính xác nhất, thuyết phục nhất và đặc biệt tạo chuyển biến nhanh nhất. TỰ DO, DÂN CHỦ thật sự nó không phải như cái thứ giả hiệu mà những người CS mớm cho dân của họ, tự do dân chủ thật nó như trái cấm tình yêu, đã nếm rồi thì không thể nào quên được, không thể nào bỏ được. Sợ “bị tiến công” qua diễn biến hòa bình thì đừng cho học sinh đến Mỹ. Đã cho du học sinh đến Mỹ thì có sợ cũng vô ích, sự thật luôn có hấp lực khó cưỡng, tự do, dân chủ là miếng ngon khó quên, ngấm rồi thì giải thể chủ nghĩa CS đầy dối trá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, vài thế hệ sau thì CNCS cũng bị xóa tên một cách hòa bình, đó là điều chắc chắn sẽ đến. (Nhưng người dân chúng tôi không đủ kiên nhẫn như người Mỹ, chúng tôi chịu đựng quá đủ rồi, chúng tôi chỉ muốn CSVN sập sớm ngày nào tốt ngày đó để còn lo việc chống cự với ngoại xâm, chúng tôi muốn thấy những tên xử ác với dân phải đền tội, muốn lấy lại của cải mà các tham quan đã thu gom...)

Một người hiểu biết chính trị đều phân biệt được giữa ngôn ngữ ngoại giao và trách nhiệm chính trị có khoảng cách rất lớn. Một lãnh đạo, một nhà hoạt động chính trị muốn được lòng dân phải đặt quyền lợi Tổ Quốc lên trên hết, vì quyền lợi của Tổ Quốc có khi họ phải hy sinh quyền lợi của đồng minh, đồng chí là chuyện thời thế mà thôi. Cho nên không riêng gì Mỹ mà Tây, Tàu, Nga, Nhật gì cũng “không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả”. Tuy nhiên nếu so sánh tội ác thì e rằng cọng cả Tây Mỹ Nhật lại cũng chưa bằng một góc của thằng Tàu, một nước đã xâm lấn nước ta suốt cả chiều dài lịch sử, đã hủy diệt và chiếm đoạt văn hóa Việt tộc suốt thời gian xâm lấn, đã đày đọa, bóc lột, khinh miệt dân Việt suốt thời gian đô hộ. Tàu là kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam, đảng có đoàn kết với chúng hay không là chuyện của đảng, đừng nhân danh nhân dân, làm sao có thể gọi là đoàn kết khi chính ông đại tá cũng thừa nhận rằng “tay bắt nhưng chân đá lung tung”, đoàn kết kiểu gì lạ thế. Vậy cho nên, liên kết với ai thì phải xem ai đem lại cho Việt Nam mình nhiều quyền lợi hơn, ai bảo đảm, tôn trọng độc lập và toàn vẹn lãnh thổ cho Việt Nam hơn, chứ không phải căn cứ trên những khẩu hiệu rỗng tuếch. Ông đạt tá đừng quên, không chỉ riêng Mỹ chú ý đến dầu khí ở biển Đông, nhưng “người ta” đều giải quyết sự chú ý đó bằng thương lượng mua bán sòng phẳng, chỉ riêng Tàu, vâng chỉ duy nhất anh Tàu là dùng bạo lực để cưỡng chiếm mà thôi...

Chúng ta sẽ trở lại với Mỹ sau, bây giờ hãy qua Nga. Có hai người bị hàm oan trong sự suy sụp của Liên bang Nga, đó là M. Gorbachov và Boris Yeltsin. Gorbachov thì bị gán cho cái tội làm tan rã Liên Bang Nga, Boris Yeltsin thì mang tội kéo nước Nga thụt lùi, suy yếu.

Thật sự Gorbachov muốn cứu Liên bang Xô Viết (LBXV) mà cứu không nỗi. LBXV tới thời Gorbachov chỉ còn cái vỏ hào nhoáng bên ngoài, ruột thì đã “tộng bộng”, nhiều người không muốn tin cái sự thật bẽ bàng đó, cứ đổ lên đầu Gorbachov vì cải cách mà hư chuyện. Những người cộng sản trên thế giới không thể tin, không dám tin, không muốn tin; LBXV cái nôi của phong trào cộng sản, biểu tượng của chủ nghĩa cộng sản, niền tự hào của những người cộng sản lại có thể kiệt quệ về kinh tế. Nhưng hãy nghĩ lại xem, nếu xuôi chèo mát mái, nếu hưng thịnh phát triển thì ai điên đâu mà cải với lại cách, nếu không bế tắc, trì trệ, kiệt quệ thì mắc mớ gì phải perestroika cho rách việc. Thật sự LBXV hùng mạnh lúc đầu là nhờ tài nguyên phong phú chứ không do hiệu quả kinh tế, kinh tế hoạch định cứng rắn kiểu chủ nghĩa cộng sản là không có sức sống, điều này đã được chứng minh qua tất cả các nước cộng sản. Phát triển kinh tế thì không bến bờ chứ tài nguyên thì có giới hạn, đã thế LBXV lại là đầu tàu của phong trào CS nên bị cuốn vào những cuộc chạy đua tốn kém, dài hơi của bọn “tư bản giãy chết” mà điển hình như: chạy đua vũ trang, chạy đua vào vũ trụ, chạy đua viện trợ để duy trì, mở rộng ảnh hưởng... toàn là những cuộc đua cực kỳ tốn kém. Còn nhớ trước ngày sụp đổ vài tháng, Nga kêu gọi tài giảm binh bị, cụ thể là giảm vũ khí hạt nhân, chuyện cứ như phép lạ là Xô Viết đơn phương giảm trước, thiệt là tử tế một cách khó ngờ. Nhân loại ca ngợi, nhưng bọn “giãy chết” phương Tây thì... “cười ruồi” vì biết “hắn” đuối rồi. Chế tạo và bảo trì vũ khí hạt nhân là vô cùng tốn kém, mà Nga thì có kho bom hạt nhân nhiều nhất thế giới, bảo trì số bom này không đơn giản chút nào.

“Đua” hoài mà không làm ra tiền lại phải giữ mặt mũi anh cả XHCN, thế thì phải móc gia sản ra chi dụng, bóc ngắn cắn dài, thu ít chi nhiều thì kiệt quệ, phá sản. LBXV có một lãnh thổ bao la trải dài từ Âu sang Á đó là ưu thế của họ, nhưng khi kiệt sức thì đó cũng là “tử huyệt” của họ. LBXV không sụp mới lạ liên quan gì tới Gorbachov?. Cái tội của Gorbachov là tại sao không dùng “bạo lực cách mạng” như Stalin đã dùng với dân Nga ngày trước hay Trung cộng đã làm ở Thiên An môn sau này mà lại dùng perestroika??? Điều này dân Nga phải nghĩ lại cho công bằng.

Boris Yeltsin là người cứu Gorbachov và suy cho cùng cũng là người cứu nước Nga, không để nước Nga rơi vào cuộc nồi da xáo thịt giữa dân Nga với đảng viên CS bằng chỉ thị mạnh mẽ cấm ĐCS Nga hoạt động, tuy vậy ông không cứu được nền kinh tế vốn đã quá bi đát của Nga, mà thật sự ra thánh cũng không thể cứu được Nga trong lúc này, vực một nền kinh tế bể nát cần phải có thời gian, một thời gian khá dài. Anh Putin cũng không khá gì hơn đâu. Cái tài nổi bậc nhất của anh Putin là lì lợm một cách dị hợm đảo chuyển vị trí để duy trì quyền lực, cái trò này xưa nay chưa hề có tiền lệ, các bộ lạc ở Somali không biết có chưa chứ châu Phi thì chưa có chứ đừng nói chi thế giới. So sánh Yeltsin và Putin qua các sự kiện Kosovo (1999) và Gruzia (2008) là việc làm ngớ ngẩn, hai sự kiện xảy ra ở hai thời điểm mà nền kinh tế Nga thăng trầm khác nhau thì cách ứng xử phải khác nhau, phản ứng quốc phòng như thế nào trước hết phải coi lại cái túi của mình, có tài mà cháy túi thì cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn thôi.

Kinh tế Nga không còn rơi tự do nữa chưa hẳn là nhờ tài thao lược của anh Putin vì chủ yếu cũng chỉ là tiếp tục khai thác tài nguyên mà cân bằng thu chi, cái may mắn của Putin là bây giờ nước Nga không “bao chi” cho 14 nước thuộc Nga khi xưa, không cần bao bọc cho đám đàn em XHCN Đông Âu, lại không cần tranh đua giữ mặt mũi “anh cả đỏ” nữa thì đương nhiên ổn định, con ếch biết an phận con ếch thì đương nhiên bình an thôi. Ở đây cần mở ngoặc để khẳng định với ông đại tá rằng từ khi LBXV thành lập chưa bao giờ LBXV là một cường quốc kinh tế cả, nhiều tàu (chiến) lắm súng, bom đạn thừa thãi, xe tăng đại bác lềnh khênh nhưng kinh tế thì èo uộc đến xà phòng và kem đánh răng mà còn phải mua của Việt Nam. Ai còn nhớ xà phòng và kem đánh răng thời bao cấp hãi hùng như thế nào không? thế mà vẫn bán được cho Liên Xô đấy, còn bao nhiêu thứ khác nữa đây chỉ nêu tượng trưng gọi là minh họa cho cái mà ông đại tá nói là “cường quốc kinh tế” Nga..

Một điểm nữa trước khi đóng ngoặc là không biết ông đại tá có lộn không chứ với một nước Nga bề thế như ông đại tá ca tụng mà bán vũ khí chỉ 10 tỉ đô một năm thì chẳng có gì để khoe mẽ cả, e chưa bằng kiều hối mà các ông lượm được của người Việt ly hương. Điều bỉ ổi nhất là ông đại tá đem lợi tức hưu bổng ra để dọa dẫm các đấng “trí thức XHCN”, không biết đây là thói quen của các lãnh đạo CS đối với trí thức XHCN hay bản chất trí thức XHCN vốn dĩ như thế, coi phụ cấp lương bổng quan trọng hơn sự tồn vong của Tổ Quốc?

Điểm đặc biệt không thể bỏ qua liên quan đến nước Nga là ý định trở lại biển Đông của họ, một cường quốc quân sự như Nga tham gia vào cuộc chơi ở biển Đông với Việt Nam theo tôi là một tin vui, nhưng chưa đến độ gọi là đặc biệt. Điều đặc biệt đáng nói ở đây là ông đại tá khẳng định rằng sẽ không cho nước nào thuê cảng Cam Ranh vì: “chúng ta đã kí với một số quốc gia không cho bất cứ một quốc gia nào thuê mượn hoặc đóng đồn trú trên địa bàn của chúng ta để uy hiếp an ninh quốc phòng đối với những quốc gia khác”.

Thử hỏi “một số quốc gia nào” lại sợ bị kềm chế bởi các lực lượng quân sự tiên tiến nếu họ trú đóng ở Cam Ranh? Philippines? Brunei? Malaysia? Lào hay Campuchia?... Tôi nghĩ “một số quốc gia” là cách nói lấp lửng, gian trá, chỉ một quốc gia thôi mà ai cũng biết đó là quốc gia nào.

Câu hỏi cần giải đáp nhất là: Tại sao lãnh thổ của chúng ta mà phải kí với quốc gia khác cái chuyện cho hay không cho thuê?, Không phải chúng ta đã độc lập rồi sao?. Cho hay không là quyền tự quyết của chúng ta chứ, phải không?. Một câu hỏi liên quan cần hỏi thêm: Nếu ông đại tá bị hiếp đáp, mà kẻ hiếp đáp bảo ông “mày không được nhờ ai giúp đỡ” ông đại tá có làm theo không?. Nếu ông đại tá làm theo thì ông đại tá là người như thế nào?. Vậy việc kí không cho thuê Cam Ranh vì nước (khác) đang uy hiếp nước ta giải thích như thế nào?

Cố gắng viết ngắn nhưng không thể bỏ qua hai anh Iran và Bắc Hàn, hai tên côn đồ của thế giới, tôi thật không hiểu thiếu gì nước không học mà ông đại tá lại mang hai anh côn đồ này vào giảng đường?. Anh cao bồi W. Bush hơi trịch thượng khi gọi những nước này là côn đồ nhưng xét cho kỹ thì không từ gì chính xác hơn. Hung hăng, ngu muội, liều lĩnh, bất chấp đạo lý... thì chỉ có côn đồ.

Những nhà nước mặc đói no, sống chết của người dân, miệng hô hào hòa bình, tay thì rèn vũ khí cho bén, giũa móng vuốt cho nhọn, nay đòi đánh nước này (Nam Hàn, Nhật Bản), mai đòi diệt nước kia (Israel) thì có gì hay ho để ông đại tá ca tụng đó là “cái điều mà chúng ta cần học tập”? Hay là nhà nước CSVN cùng một giuộc với chúng. Tôi thật không hiểu tại sao ông đại tá có thể hân hoan khi thấy các lãnh đạo thế giới xôn xao khi thằng điên Bắc Hàn lên cơn? Dễ hiểu thôi mà, chén đất bể không tiếc, chén kiểu sứt một tí cũng đau, nó cũng như tập quán ở quê của ông đại tá ngày xưa thôi, nhà ai sắp cưới hỏi tiệc tùng thì việc trước tiên phải lo lót cho bọn ăn mày, sợ tụi nó chăng? Không biết, nhưng quên lo lót bọn chúng thì giữa cuộc vui bổng có vài thằng ăn mày lở loét hôi hám nhảy xổ vào là hỏng bét, mất vui, mất hên và có thể mất thêm nhiều thứ khác nữa, đáng nói là mất nhiều hơn rất nhiều số tiền lo lót cho “bang chủ cái bang”. Xưa nay anh hùng thì được nể phục, nhưng ai ai kể cả anh hùng cũng phải sợ... đạp cức. Muốn hỏi ông đại tá: Lãnh đạo CSVN muốn làm anh hùng hay làm... cức?

Nếu đại tá trả lời chính xác câu trên tức hiểu được tại sao cộng đồng thế giới ngăn chặn những nước này (Iran, Bắc Hàn) có vũ khí hủy diệt. Vì an toàn của nhân loại không có gì gọi là “bất bình đẳng” ở đây. Những nước phát triển họ có trách nhiệm hơn khi sở hữu vũ khí hủy diệt, dẫu vậy nhân loại vẫn không khỏi phấp phỏng lo âu huống chi những thằng côn đồ mà sở hữu thứ này thì nhân loại làm sao có ngày yên ổn mà sinh sống? Cứ nhìn anh Bắc Hàn là rõ ràng nhất, mới có vài quả hạt nhân đã tống tiền cả thế giới. Một lãnh tụ mà bất chấp no đói của dân, bất chấp quốc thể đến độ áo quần giày vớ ngoại giao cũng phải vay mượn trong khi lãnh tụ thì phè phỡn rượu ngoại món ngon, cao lương mỹ vị tràn họng, mập ú như heo, lãnh tụ như vậy có xứng đáng để tôn sùng không? và tôn sùng lãnh tụ có phải là hành vi yêu nước không? Một nhà nước để dân chết đói hằng năm mà không nỗ lực cải thiện cuộc sống cho dân mà lại nỗ lực chế vũ khí hủy diệt để uy hiếp nước khác, nhà nước đó có nên tôn vinh và để nó tồn tại không? Tại sao không đem tiền bạc, kỹ thuật nguyên tử để tạo điện năng, tạo phương tiện cải tạo đất đai cũng như kỹ thuật canh tác hầu đem lại cơm áo cho dân? Một nhà nước không quan tâm đến sự sống còn của dân mình sao đủ trách nhiệm với sự tồn vong của nhân loại?

Xin hỏi ông đại tá nếu ông có tiền thì ông sẽ gửi ngân hàng hay ông gửi tên có tiền án lừa đảo?. Tại sao vũ khí được giao cho công an mà không giao cho côn đồ? Ông có thấy những chuyện này là bất bình đẳng không?. Không chút nào, mà cần phải như thế. Nơi nào trên thế giới mà giao của cải, vũ khí đúng nơi đúng chổ thì nơi đó có an cư lạc nghiệp, công bằng thịnh vượng, Nơi nào giao của cải vũ khí nhằm nơi thiếu tin cậy tất xảy ra tranh chấp mâu thuẫn. Bất hạnh nhất là những nơi lừa đảo làm ngân hàng, côn đồ làm công an, ông đại tá mà lâm vào nơi ấy chắc chắn tiền mất tật mang, của cải bị cưỡng đoạt mà bản thân còn bị đánh đập, trù dập, tù tội thậm chí là chết oan, trừ phi ông đại tá là đồng bọn với chúng mới mong an thân...

Nếu ông đại tá và đảng của ông thực sự quan tâm đến an nguy của đồng bào, lo âu đến tồn vong của đất nước trước hiểm họa phương Bắc thì ông đại tá phải quảng bá hình ảnh kiêu hùng của Israel chứ không phải là tên ngông cuồng Iran. Một quốc gia diện tích nhỏ hơn Việt Nam, dân số chưa bằng 1/10 Việt Nam (# 7,5 triệu người), ở bên một khối Hồi giáo hơn cả tỉ người, lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống họ, thế mà họ (Israel) vẫn đường hoàng ăn miếng trả miếng đích đáng với bất cứ ai xâm phạm họ. So với Việt Nam cũng ở bên một anh khổng lồ TQ, dân số nhiều hơn khối Hồi giáo chút đỉnh, nhưng dân số VN thì gấp mười Israel, nhưng Bắc kinh mới đánh rắm một cái thì Hà Nội đã rét run là thế nào. Còn đâu hào khí Diên Hồng, còn đâu khí phách Bạch Đằng, Đống Đa? Khi Đại Việt đánh tan nát quân Nguyên, không phải một mà đến 3 lần, là khi Đế quốc Mông Cổ bách chiến bách thắng trải dài từ biển Thái bình Dương đến bờ Hắc Hải, nuốt trọn Nga la tư và nuốt gần hết Trung đông và một phần Đông âu, là nỗi kinh hoàng của châu Âu trong nhiều thế kỷ... Cha ông ta như thế sao lại có thứ con cháu ngày nay???

Cho nên, Việt Nam cần học cái tinh thần bất khuất của Israel, noi theo cái trí tuệ Israel, chứ đừng học thói ngông cuồng, xuẩn động như Iran, cuối cùng thì cũng chỉ có dân chúng gánh chịu hậu quả cho cái ngông cuồng của lãnh đạo mà thôi.

(còn tiếp - Bài 2: Đích danh kẻ thù)


Tuesday, December 11, 2012

"THỐNG NHẤT" - Xin đừng xảo ngôn!

Những sự thật cần phải biết: "THỐNG NHẤT" - Xin đừng xảo ngôn!
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Đằng nào thì cũng đã "thống nhất" bằng đổ máu rồi, đằng nào thì nhân dân và các vị "lão thành cách mạng, nhân sỹ XHCN" cũng bị đảng "XẢO NGÔN" lừa dối rồi. Bây giờ không phải lúc kêu than đảng sửa sai, van xin đảng thay đổi vì đảng cộng sản không thể thay đổi. Và cũng vì chính danh dự của mình đã bị đảng, bị ông Hồ lợi dụng, lừa đảo bao năm qua, tôi xin kêu gọi các vị hãy quay về với nhân dân để tranh đấu cho tự do, dân chủ thực sự tại Việt Nam. Chỉ có thế thì mới đúng với tinh thần dân tộc Việt Nam trường tồn. Đừng để đảng lừa nữa và cũng đừng để thế hệ con cháu như chúng tôi phải xấu hổ về những nhận thức ngây thơ, tự hào quá khứ "cách mạng" của các vị. Hãy để tinh thần dân tộc lên tiếng trong con tim các vị và hãy để cho chúng tôi thế hệ trẻ Việt Nam tôn trọng sự thật. Sự thật thì mất lòng, nhưng mất lòng mà nhận ra cái sai của lũ bán nước, để nhân dân cùng một lòng đứng lên dẹp bỏ nó thì cũng là việc nên làm...

Muốn hiểu, nhìn rõ hơn về bản chất bán nước 
và xảo trá của đảng CSVN ngày hôm nay, cần nhìn xuyên suốt
 bản chất và quá trình bán nước của đảng trong suốt mấy mươi năm qua.

Kính thưa bạn đọc thôn Danlambao,

Như tôi đã từng đề cập ở các bài trước, ngoài loạt bài "Những sự thật không thể chối bỏ" về tội ác của ông Hồ Chí Minh, thì còn tiếp theo là loạt bài "Những sự thật cần phải biết". Loạt bài này gồm 30 bài nói về Việt Nam Cộng Hòa, đảng cộng sản Việt Nam và những cá nhân lãnh tụ khác của đảng cộng sản Việt Nam cho đến thời điểm hiện tại. 

Dựa trên tinh thần những bài "Những sự thật không thể chối bỏ""Những sự thật cần phải biết", tôi xin trân trọng gửi đến bạn đọc bản cáo trạng tố cáo tội ác ông Hồ và đảng cộng sản Việt Nam, mong muốn bạn đọc tham gia ký tên hưởng ứng và đóng góp thêm tư liệu.

Thưa bạn đọc gần xa,

Trên thực tế đến hôm nay vẫn còn một bộ phận không nhỏ trong nhân dân và kể cả giới trí thức XHCN đang bị căn bệnh đó là căn bệnh xuất phát từ tù ngữ "thống nhất". Chính bởi cái cụm từ "thống nhất - giải phóng" mà hàng triệu con tim đất Việt đã phải ngừng đập. Và cũng chính bởi cái cụm từ đó mà cho đến nay chưa nhiều người dám đứng thẳng người để nhìn nhận lại lịch sử, nhìn nhận lại thực tế, nhìn nhận lại chính mình. Bản thân tôi cũng đã và đang ở trong cái môi trường của sự nhồi nhét và tẩy não của đảng cộng sản, tuy nhiên thật may mắn cho tôi là tôi sớm nhận ra nó chỉ bằng những quan sát, tìm hiểu và suy ngẫm, đặt câu hỏi cho những vấn đề liên quan.

Tôi viết bài này ngoài trả lại sự thật lịch sử, còn có thêm một ý nghĩa đó là một tiếng nói của một con người đồng cảnh ngộ bị nhồi nhét như rất nhiều người muốn cảnh tỉnh cho ai còn bị lầm tưởng về sự thống nhất đất nước của đảng cộng sản.

Trên thực tế, từ "giải phóng""thống nhất" luôn đi kèm như một thứ bình phong của đảng cộng sản biện hộ cho tội ác chất chồng của họ đối với dân tộc Việt Nam. Tôi đã đề cập đến sự xảo trá của cộng sản trong việc dùng từ "giải phóng" để lừa dối nhân dân ta qua các bài số 11,12,13 của "Những sự thật không thể chối bỏ", bài 2, 3 của "Những sự thật cần phải biết". Trong khuôn khổ bài này tôi xin phân tích thêm về một từ khác trong cụm từ làm bình phong tội ác của cộng sản - đó là "thống nhất".

Như tôi từng đề cập, không thể có chuyện "giải phóng ngược" khi một nước có nền kinh tế, văn hóa, giáo dục, dân trí, đời sống... nhân dân thua kém và trì trệ lại đi "giải phóng" cho một nước phát triển hơn mình. Và cái cớ "giải phóng" càng trở nên lố bịch hơn khi chẳng có nhân dân bị "kiềm kẹp" cũng như "xâm lược" của Mỹ. Đảng cộng sản chỉ dùng chính sách "ngậm máu phun người" để khủng bố nhân dân VNCH để đạt được mục tiêu xâm lăng VNCH - hoàn thành thâu tóm quyền lực, thâu tóm của cải, cũng như thực hiện chỉ thị của Trung cộng. Như tôi đã chứng minh tại loạt bài trước của mình, nước Việt Nam đã bị thống nhất trong yếu đuối, suy tàn là mục tiêu của Trung cộng, được thực hiện bởi ông Hồ Chí Minh. Bởi vậy hãy nhìn vào thực tại hiện nay, LẪN NHỮNG GÌ ĐÃ DIỄN RA HÀNG MẤY CHỤC NĂM QUA thì sẽ nhận thấy: CSVN đã và đang bán đứng, chuyển giao Việt Nam từng bước cho Trung cộng

Tại sao? Tại sao nhân dân vẫn còn chưa đấu tranh mãnh liệt trước những hành vi bán nước trắng trợn, đàn áp, bóc lột nhân dân đến tột độ của đảng CSVN? Bởi vì chính những người đã từng bước nhận ra bộ mặt thật của đảng cộng sản vẫn nhầm lẫn ở vấn đề "THỐNG NHẤT".

Thứ nhất, theo từ điển tiếng Việt online (1) có định nghĩa như sau: "thống nhất là một động từ: hợp thành một khối có chung cơ cấu, tổ chức, thống nhất là một tính từ: có sự nhất trí với nhau."

Thứ hai, theo wiki (2) thì thống nhất là "Có sự phù hợp, nhất trí với nhau, không mâu thuẫn nhau, hợp lại thành một khối."

Như vậy có thể thấy là trên thực tế, thống nhất chỉ là một từ vừa là động từ, vừa là tính từ nói lên sự: hợp thành chung một cơ cầu và có sự nhất trí với nhau.

Vậy tại sao tôi lại nói "Thống nhất - Xin đừng xảo ngôn!" bởi vì cho đến giờ phút này thì cả hai sự định nghĩa về từ "thống nhất" đều bị đảng cộng sản lợi dụng nó như một món thuốc mê bịp bợm biết bao thế hệ người Việt Nam. Tôi xin chứng minh quan điểm của mình bằng tài liệu và luận cứ trong bài này.

1. Thống nhất để làm gì?

Nói cho đúng, bất cứ ai là con dân Việt Nam đều mong muốn có một đất nước độc lập, toàn vẹn và thống nhất thực sự. Đó là điều mà cá nhân tôi cũng rất, rất mong muốn. Nhưng thống nhất cũng không phải là cái cớ để làm bừa, làm sai, làm theo kiểu trò cướp giật, khủng bố chỉ để mong có quyền lực, làm suy yếu đất nước và đẩy những người anh em Việt Nam vào cảnh huynh đệ tương tàn, đầu rơi máu chảy.

Tôi đã từng đề cập, kẻ gây chiến là VNDCCH trong cuộc chiến 20 năm tại Việt Nam. Họ tiến hành việc khủng bố núp dưới chiêu bài "nhân dân nổi dậy" mà tôi đã vạch rõ trong bài 3 "Những sự thật cần phải biết". Và đảng cộng sản lợi dụng chiêu bài "Thống nhất đất nước" để đẩy nhân dân 2 miền vào khói lửa đau thương. Tại sao lại nói "thống nhất để làm gì?" bởi vì: 

Thứ nhất, như tôi đã từng chứng minh rằng VNCH đang có sự dân chủ, phát triển hơn hẳn VNDCCH thì không cần đến giai phóng ngược (xin xem "Những sự thật không thể chối bỏ" phần 2, 3, 11, 12, 13"Những sự thật cần phải biết" phần 2). Vậy thì trong một chừng mực nhất định, hãy để cho sự dân chủ, tự do và phát triển được sinh sôi nảy mầm tại Việt Nam, ít ra là trên lãnh thổ Miền Nam Việt Nam. Như vậy theo dòng tiến hóa của lịch sử, của thời gian và quy luật đào thải tất yếu sự thống nhất sẽ phải đến. Tại sao phải có sự thống nhất vội vàng bằng vũ lực của cộng sản? Chỉ tại họ tham lam quyền lực cá nhân và vâng lời bán nước cho Trung cộng. 

Thứ hai, như đã biết về đúng khái niệm "thống nhất" thì đây là một khái niệm chỉ sự nhất trí với nhau. Nhưng cộng sản và dân chủ làm sao có thể thống nhất bằng vũ lực, bằng chiến tranh. Đó là một sự cưỡng bức khái niệm cũng như xảo ngôn của cộng sản.

Nói rộng hơn thì nước VNCH là một nước độc lập, có chủ quyền hợp pháp được LHQ công nhận (xin xem thêm phần 3 của "Những sự thật cần phải biết") thì tại sao cần phải "thống nhất" bởi một nước khác bằng vũ lực? Đó chính là xự xâm lăng bất hợp pháp được biện hộ bằng xảo ngữ của cộng sản: Thống nhất.

Sẽ có nhiều người cho tôi là không muốn thống nhất đất nước và chia rẽ vùng miền, nhưng tôi xin khẳng định là không phải như vậy. Đơn giản là tôi muốn thống nhất nhưng không phải bằng con đường vũ lực mà phải để cho nhân dân tự do quyết định số phận đất nước mình chứ không thể là ý thích, là mệnh lệnh ác độc của các chóp bu cộng sản. Điều này tôi xin giải thích rõ ở mục 2.

Thứ 3, như tôi đã từng đề cập, chính ông Lê Duẩn đã khẳng định cuộc chiến 20 năm với VNCH là "ta đánh cho Liên Xô, Trung Quốc" thì đâu phải là "thống nhất" nữa? mà nó đơn thuần là cuộc cưỡng chiếm một nước khác bất hợp pháp dưới chiêu bài "Thống nhất".

Chính việc "ta đánh cho Trung Quốc, Liên Xô" cho thấy sự phí nghĩa của sự "thống nhất" bằng bạo lực của cộng sản, bằng chứng là họ đẩy hàng triệu thanh niên hai miền vào cõi chết cùng với một nước Việt Nam suy tàn về nội lực cho Trung cộng dễ chiếm (xin xem thêm tại "Những sự thật không thể chối bỏ" phần 10). Đó là sự xảo ngôn của đảng cộng sản Việt Nam.

Thứ tư, nhận xét về sự việc này tác giả người Nga A. Steanovki của Viện nghiên cứu lịch sử Liên Xô cũ đã viết trong cuốn "Hồi ức Châu Á" của mình tại trang 44 như sau: "Về căn bản, cuộc nội chiến nào cũng xuất phát từ mâu thuẫn tôn giáo, chính trị hoặc lãnh thổ. Người ta có vô vàn lý do để biện minh cho mình. Đó là những sai lầm mà chính chúng ta từng ủng hộ nhiệt thành. Giá mà chúng ta biết dừng lại ở mức độ quan sát và hòa giải thì đã không có cuộc chiến Việt Nam. Ở đó, chúng ta đạt được mục đích là gây khó khăn cho người Mỹ. Nhưng cái giá phải trả là quá đắt cho hàng triệu sinh mạng vô tội".

Theo tôi, đây là một nhận xét khá khách quan của một đảng viên nhiệt thành của đảng cộng sản Liên Xô. Ông ta đã nhận xét đúng về nội chiến và đặc biệt nhận xét đúng về chiến tranh Việt Nam. Cuộc nội chiến mà đem đến chết chóc đau thương cho hàng triệu người vô tội đã bị che lấp bởi từ ngữ bóng bẩy "thống nhất" mà tác giả Steanovki viết trong cuốn sách dày 200 trang, xuất bản năm 2002 của ông là "vô vàn lý do để biện minh". Ông cũng cho rằng việc Liên Xô ủng hộ cái mỹ từ "thống nhất" của đảng cộng sản Việt Nam là sai lầm vì nó trả giá rất đắt: Mạng người.

Thứ năm, trong cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đình Lai có đoạn:

“Trong chiến lược toàn cầu của những người lãnh đạo Trung Quốc, nếu họ coi Liên Xô và Mỹ là những đối tượng chủ yếu cần phải chiến thắng, thì họ coi Việt Nam là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và thôn tính để dễ bề đạt được lợi ích chiến lược của họ...”, “Đường vẽ chấm là “biên giới” của Trung Quốc theo quan điểm bành trướng, những vùng đánh số là những lãnh thổ mà nhà cầm quyền Bắc Kinh cho là đã bị nước ngoài “chiếm mất” bao gồm: một phần lớn đất vùng Viễn Đông và Trung Á của Liên Xô (số 1, 17, 18), Át Xam (số 6), Xích Kim (số 4), Butan (số 5), Miến Điện (số 7), Nêpan (số 3), Thái Lan (số 10), Việt Nam (số 11), Lào, Campuchia…” và “Chủ tịch Mao Trạch Đông còn khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965:

“Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapore… Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”

Rõ ràng đoạn trích này của người cộng sản Việt Nam cho thấy họ phải công nhận Trung cộng muốn “khuất phục” Việt Nam mà bao đời họ đã không làm được. Trung cộng tự coi Việt Nam là một phần của họ. Cuốn sách này lại đề cập tiếp:

“Trong cuộc gặp giữa đại biểu bốn đảng cộng sản Việt Nam, Trung Quốc, Inđônêxia và Lào tại Quảng Đông tháng 9 năm 1963, thủ tướng Chu Ân Lai nói: “Nước chúng tôi thì lớn nhưng không có đường ra, cho nên rất mong Đảng Lao động Việt Nam mở cho một con đường mới xuống Đông nam châu Á.”

“Để làm suy yếu và nắm lấy Việt Nam, họ ra sức phá sự đoàn kết giữa ba nước ở bán đảo Đông Dương, chia rẽ ba nước với nhau, đặc biệt là chia rẽ Lào và Campuchia với Việt Nam. Đồng thời họ cố lôi kéo các nước khác ở Đông nam châu Á đối lập với Việt Nam, vu khống, bôi xấu, hòng cô lập Việt Nam với các nước trên thế giới.” Và: 

“Trong 30 năm qua, những người lãnh đạo Trung Quốc coi Việt Nam là một trong những nhân tố quan trọng hàng đầu đối với chiến lược của họ, luôn luôn tìm cách nắm Việt Nam. Muốn như vậy, nước Việt Nam phải là một nước không mạnh, bị chia cắt, không độc lập và lệ thuộc Trung Quốc.”

Như vậy âm mưu thôn tính Việt Nam bằng con đường cô lập, và gây chia rẽ và muốn gây nội chiến tại Việt Nam là một cứu cánh cho Trung cộng. Chính những người cộng sản Việt Nam cũng phải nói lên sự thực này. Trung cộng muốn một Việt Nam yếu đuối về cả con người và tài nguyên để họ dễ dàng nắm cổ. Trung cộng rất khôn khéo ở chỗ muốn Việt Nam chia đôi nhưng lại bán vũ khí cho Miền Bắc để gây chiến với Miền Nam. Nam Bắc đánh nhau chính là điều Trung cộng muốn. Chúng ta hoàn toàn có thể kiểm chứng thông tin về cuốn sách đã viết trên website của quân đội Việt Nam (Cộng sản) (3)

Nếu VNCH và VNDCCH tiếp tục cuộc chiến, Trung cộng có lợi thế: bán vũ khí đổi lấy biển đảo (xem "Những sự thật không thể chối bỏ" - phần 3); về chiến lược và chính trị là o bế được đảng cộng sản Việt Nam, giảm ảnh hưởng của Liên Xô và gây khó cho Mỹ.

Nếu VNDCCH thắng thì Trung cộng sẽ có thể yên tâm mà lấy Việt Nam một cách dần dần vì lúc này Việt Nam đã "thống nhất" trong suy yếu đuối và những người đứng đầu đảng cộng sản Việt Nam là của Trung cộng. Trung cộng xâm chiếm Việt Nam thật nhẹ nhàng không tốn đạn dược nữa. Bạn đọc quan sát kỹ tình hình Việt Nam và Trung cộng 80 năm qua sẽ thấy điều đó. Ngày nay điều đó càng rõ ràng hơn sau hội nghị Thành Đô và những biểu hiện như Hoàng Sa - Trường Sa của Việt Nam thành Tam Sa của Trung cộng hay Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm... đã, đang và sẽ là Tây Nguyên... rồi cả Việt Nam. Nếu không sớm nhận ra âm mưu bán nước của đảng cộng sản Việt Nam, cả dân tộc sẽ rơi vào vòng nô lệ Trung cộng như Tây Tạng.

Thứ sáu, tài liệu của Liên Xô viết bởi nhóm tác giả đã từng hoạt động ở KGB, đăng trong cuốn sách có tên “Một bước đi lớn” do nhà xuất bản quân đội Liên bang Nga phát hành vào năm 1999 nói về hoạt động tình báo của Liên Xô có đoạn ở trang 126: “Khả năng rất lớn là Mỹ sẽ có vai trò quan trọng trong việc thiết lập hòa bình ở Đông Nam Á trong đó có Việt Nam. Trung quốc cũng hiểu điều này. Chính vì thế Liên Xô phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là chủ nghĩa tư bản ngự trị tại nơi mà Liên Xô đang mong muốn xây dựng chủ nghĩa Xã hội…”

Rõ ràng là người Liên Xô một lần nữa khẳng định Mỹ vào Việt Nam để "thiết lập hòa bình" và Liên Xô đã thúc đẩy cho VNDCCH gây chiến với VCCH để mở mang chủ thuyết cộng sản chứ làm gì có "thống nhất" mà đảng cộng sản lừa dối nhân dân ta.

Thứ bảy, chúng ta cũng nên nhìn lại một chút xíu về sự việc công hàm 1958 của ông Phạm Văn Đồng do ông Hồ chỉ đạo công nhận Hoàng Sa - Trường Sa là của Trung cộng (xem "Những sự thật không thể chối bỏ" - phần 2). 

Sự việc này nếu nhìn kỹ sẽ thấy điều gì? Về sự việc bán nước đổi vũ khí để gây chiến thì tôi đã chứng minh rõ ràng với bạn đọc rồi. Nhưng sự việc đó nói lên một khía cạnh khác của sự việc. Thời điểm đó thì HS-TS thuộc sự quản lý của VNCH. Cứ cho là đảng cộng sản Việt Nam muốn "thống nhất" đất nước thực sự đi thì tại sao lại không thống nhất phần đất thuộc về một nước Việt Nam thống nhất mà VNCH đang quản lý. Vậy đảng cộng sản không muốn "thống nhất" cả HS-TS hay sao? Vậy thì với lý do nào đảng cộng sản cũng cho thấy họ là những kẻ bán nước cho Trung cộng và cũng là những kẻ chỉ muốn tham lam quyền lực đỏ và tay sai cho quốc tế cộng sản chứ làm gì có "thống nhất". Chẳng có từ THỐNG NHẤT đúng nghĩa nào lại đem lãnh thổ của cái THỐNG NHẤT đó giao cho nước ngoài cả.

Kết luận: Đảng cộng sản chỉ lợi dụng từ ngữ "thống nhất" để lừa đảo nhân dân, đặc biệt là nhân dân miền Bắc để hi sinh cho lợi ích của đảng, của cá nhân lãnh tụ. Họ cũng lấy lý do "thống nhất" để gây chiến tranh phi nghĩa, bán nước cho Trung cộng. Đảng cộng sản thật sự là những kẻ xảo ngôn!

2. Thống nhất như thế nào?

Như trên tôi đã trình bày, tôi cũng như bao người Việt Nam cũng đều muốn "thống nhất" đất nước. Tôi viết bài này không có ý chia rẽ nhân dân và đất nước. Phải nói cho đúng, dù là làm gì thì các thể chế chính trị phải tôn trọng nguyện vọng của nhân dân và tôn trọng cuộc sống của nhân dân. Không thể dùng biện pháp bạo lực và khủng bố để thống nhất trong cưỡng bách được. Đảng cộng sản đã không làm điều này vì họ biết rằng nếu để nhân dân biết sự thật thì họ sẽ không ủng hộ cộng sản. Điều này kết hợp với bản chất gian manh của cộng sản là làm tay sai cho Trung cộng, cho quốc tế cộng sản đã không cho phép cộng sản thực thi điều này. Cộng sản đã tiến hành bạo lực để cướp nước khác, ép buộc nhân dân vào cái "thống nhất" theo thòng lọng của họ. Nếu mong muốn thật sự thống nhất và thương yêu dòng máu Việt Nam tại sao đảng cộng sản không làm theo những phương pháp sau đây?:

Thứ nhất, cứ thực hiện đúng hiệp định Geneve hoặc sau này là Paris 1973 để không gây chiến tranh với VNCH. Tại sao không chăm lo cho đời sống nhân dân miền Bắc như chính quyền VNCH đã làm đối với nhân dân Miền Nam. Nếu thực sự đảng cộng sản muốn thống nhất thì họ cứ lo cho nhân dân đi rồi thì tự khắc nhân dân sẽ tin họ trong một cuộc tổng tuyển cử dân chủ 2 miền như cách Đông và Tây Đức đã làm. Tại sao? Tại sao? Đảng cộng sản thực chất không lo cho dân, họ chỉ lo cho bản thân họ và đẩy nhân dân hai miền đến những đau thương vô hạn. Nói cho đầy đủ thì đảng cộng sản chỉ muốn cướp bóc thành quả của VNCH cũng như để thỏa mãn mục tiêu bành trướng và bản năng khát máu của chủ nghĩa cộng sản mà thôi.

Thứ hai, nếu đảng cộng sản muốn thật sự thống nhất tại sao không để cho nhân dân tự quyết định, đặc biệt là nhân dân Miền Nam. Như trong bài "Những sự thật cần phải biết" - phần 3 tôi đã chứng minh đảng cộng sản Việt Nam đã dùng chính sách khủng bố nhân dân để tiến hành xâm chiếm bằng bạo lực với nước khác. Nếu thật sự muốn nhân dân hạnh phúc và đất nước "thống nhất" thì đảng cộng sản không phải thi hành chính sách kích động khủng bố này.

Thứ ba, nếu thật tâm lo cho dân tộc, đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc lên trên hết thì tại sao họ không học theo VNCH để yên dân, phát triển đất nước thì lúc đó nhân dân Miền Nam sẽ không cần kích động mà vẫn có thể theo cộng sản. Phải chăng cộng sản chỉ là những kẻ vô học, khát máu và hiếu chiến nên họ không thể làm gì khác ngoài "bạo lực cách mạng"?

Thứ tư, trong cuốn sách nghiên cứu khá sâu sắc về quốc tế cộng sản “Chủ thuyết của chúng ta” của học giả A. Schenalder - một đảng viên đảng cộng sản CHDC Đức - được ấn hành tại Đông Đức năm 1981, trên trang 93 có nói đến nhân vật Hồ Chí Minh được tạm dịch như sau: “Người cộng sản chân chính không đánh giá quá cao về tấm lòng nhiệt thành và lý tưởng dân tộc của Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh). Nhiều vị lãnh tụ như Stalin nhận thấy ở ông ta một sự tư lợi cá nhân mà một người có tinh thần dân tộc ít có.”

Đoạn trích cho thấy ngay cả người cộng sản trong thâm tâm họ cũng nghĩ rằng ông Hồ không phải hoàn toàn hoạt động vì vấn đề dân tộc mình, ông ta nặng về “sự tư lợi” cho bản thân thì đúng hơn. Điều này cho thấy ông Hồ không hề hoạt động đơn thuần cho lý tưởng dân tộc mà chỉ vì lợi ích cá nhân. Như vậy chúng ta thấy, người đứng đầu đảng cộng sản Việt Nam không có "tinh thần dân tộc" thì "thống nhất" chỉ là cái cớ mà thôi. Thống nhất phải đặt lợi ích dân tộc lên hàng đầu, nhưng ông Hồ không có thì thống nhất cái gì? Chỉ là xảo ngôn. 

Thứ năm, một đoạn văn trên website của tỉnh Thừa Thiên Huế đã công nhận sự kiện Nhật trao trả độc lập cho Việt Nam là có thật. Trong bài giới thiệu về điện Kiến Trung (4) có đoạn: “Ngày 9 tháng 3, Nhật đảo chính Pháp và thỏa thuận trao trả độc lập cho Việt Nam. Hai ngày sau, 11 Tháng Ba vua Bảo Đại triệu cố vấn tối cao của Nhật là đại sứ Yokoyama Masayuki vào điện Kiến Trung để tuyên bố nước Việt Nam độc lập. Cùng đi với Yokoyama là tổng lãnh sự Konagaya Akira và lãnh sự Watanabe Taizo.” Một website của đảng cộng sản cũng phải công nhận một sự thật lịch sử hiển nhiên là Nhật đã chấp nhận trao trả độc lập cho Việt Nam thông qua chính quyền của vua Bảo Đại.

Chính quyền Liên Xô sau khi nhận được tin Nhật trao trả độc lập cho Việt Nam đã phải thốt lên qua lời của Stalin “Thật sự khó khăn cho hệ thống xã hội chủ nghĩa khi Việt Nam được người Nhật ưu ái” - được ghi trong cuốn sách tại trang 233 có tên tạm dịch “Đường dài xã hội chủ nghĩa”. Cuốn sách này là tổng kết những phát biểu về xã hội chủ nghĩa Liên Xô và thế giới của Lê Nin, Stalin, Breznep.. được viết bởi N. Badasov, một nhà nghiên cứu lịch sử tại Liên Xô và cũng là đảng viên đảng cộng sản Liên Xô. Điều này càng minh chứng thêm cho sự kiện chính quyền Nhật trao trả độc lập cho Việt Nam là có thật.

Qua hai sự kiện này chúng ta thấy điều gì? Đó là Việt Nam đã bước vào giai đoạn thống nhất đâu có cần đảng cộng sản phải cướp chính quyền của ông Trần Trọng Kim - một chính quyên của Việt Nam thống nhất mà không cần đánh nhau, đổ máu? (xin xem thêm "Những sự thật không thể chối bỏ" phần 11, 12). Tại sao không thống nhất bằng cách cứ để cho chính quyền của ông Trần Trọng Kim hoạt động và điều hành đất nước rồi thông qua tuyển cử mà thi thố "tài năng" với chính quyền đó? Bản chất lừa đảo của đảng cộng sản là đây.

Kết luận: Đảng cộng sản không đi theo con đường hòa bình để thống nhất đất nước, không chấp nhận đảng phái đối lập nắm quyền đất nước dù đảng phái đó thực chất tốt hơn đảng cộng sản, dân chủ, tự do hơn đảng cộng sản rất nhiều. Không thiếu gì cơ hội cho thống nhất đất nước trong hòa bình. Đảng cộng sản cố tình bỏ qua điều đó. Họ chỉ muốn gây chiền mà thôi. Bản chất của kẻ khát máu và hiếu chiến thì không có chỗ cho THỐNG NHẤT TRONG HÒA BÌNH.

3. Kết luận chung:

Kính thưa bạn đọc! 

Thống nhất đất nước là điều hợp lý và cũng là ước muốn có một Việt Nam thật sự vững mạnh. Nhưng không thiếu gì cơ hội mà đảng cộng sản đã cố tình bỏ qua. Họ cũng cố tình muốn chiếm thế độc quyền đến độc tài để nắm đất nước không thông qua các biện pháp ngoại giao cũng như tổng tuyển cử dân chủ. 

Vì sao vậy? vì cộng sản chỉ làm say sai cho Liên Xô, Trung cộng để âm mưu nhuộm đỏ đất nước, làm đất nước suy yếu và dễ dàng giao cho Trung cộng theo từng bước. Nếu Việt Nam chúng ta thống nhất trong hòa bình thì với bản chất láo, lừa, đảng cộng sản không bao giờ đủ uy tín, tài đức để nhân dân bầu chọn. Vì vậy ông Hồ đã thực hiện cho được âm mưu của Trung cộng để "thống nhất" trong bạo lực dẫn đến cái chết của hàng triệu thanh niên hai miền một cách vô nghĩa. Hậu quả thì đến nay nhân dân vẫn đang ngày đêm gánh chịu.

Tôi viết bài này chỉ là sự khẳng định thêm mục đích của đảng cộng sản không phải là "giải phóng" cũng như "thống nhất" đất nước gì cả. Họ chỉ dùng biện pháp xảo ngôn để biện minh cho âm mưu đen tối của mình với nhân dân Việt Nam. Đã đến lúc những người tự cho mình là "nhân sỹ trí thức, lão thành cách mạng, có công với đảng..." hãy nhìn nhận lại sự việc "thống nhất" một cách rõ nét và thẳng thắn nhất để thấy chính họ bị đảng cộng sản mà đứng đầu là ông Hồ lừa dối. Những gì họ đang ân hưởng từ ân huệ của đảng cộng sản không phải là ân huệ mà đại bộ phận nhân dân được hưởng. Những ân hưởng đó như một thứ để lấy lòng, để che mắt các vị gọi là "nhân sỹ trí thức XHCN, lão thành cách mạng" mà thôi!.

Đằng nào thì cũng đã "thống nhất" bằng đổ máu rồi, đằng nào thì nhân dân và các vị "lão thành cách mạng, nhân sỹ XHCN" cũng bị đảng "XẢO NGÔN" lừa dối rồi. Bây giờ không phải lúc kêu than đảng sửa sai, van xin đảng thay đổi vì đảng cộng sản không thể thay đổi. Và cũng vì chính danh dự của mình đã bị đảng, bị ông Hồ lợi dụng, lừa đảo bao năm qua, tôi xin kêu gọi các vị hãy quay về với nhân dân để tranh đấu cho tự do, dân chủ thực sự tại Việt Nam. Chỉ có thế thì mới đúng với tinh thần dân tộc Việt Nam trường tồn. Đừng để đảng lừa nữa và cũng đừng để thế hệ con cháu như chúng tôi phải xấu hổ về những nhận thức ngây thơ, tự hào quá khứ "cách mạng" của các vị. Hãy để tinh thần dân tộc lên tiếng trong con tim các vị và hãy để cho chúng tôi thế hệ trẻ Việt Nam tôn trọng sự thật. Sự thật thì mất lòng, nhưng mất lòng mà nhận ra cái sai của lũ bán nước, để nhân dân cùng một lòng đứng lên dẹp bỏ nó thì cũng là việc nên làm. 

Và cuối cùng xin chuyển thông điệp này đến với đảng cộng sản Việt Nam: Thống nhất ư? Các vị đừng xảo ngôn!


11/12/2012


Nổi dậy hay khủng bố?

Những sự thật cần phải biết - Nổi dậy hay khủng bố?
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Chính sách khủng bố nằm trong chiến lược của đảng cộng sản Việt Nam và họ đã giấu nó dưới từ ngữ bóng bẩy là “Nhân dân nổi dậy và đồng khởi” để biện minh cho hành động dã man của mình. Ngay từ khi quân đội Mỹ chưa có mặt ở Việt Nam trước năm 65 và sau khi họ đã rút về nước thì hàng loạt các cuộc bắn giết, khủng bố bừa bãi, ám sát vẫn diễn ra. Vậy người đảng cộng sản đang “giết Mỹ” hay là giết chính đồng bào của mình? Trong bài viết này tôi xin nêu ra một sự thật: chính đảng cộng sản ấy là kẻ đã xâm phạm chủ quyền của nước khác một cách thô bỉ nhất. Sự kiện gây chiến và xâm lăng của VNDCCH đối với VNCH đã được biết đến như một góc độ lịch sử đau thương của dân tộc...

*

Phần 1: Những sự thật cần phải biết về Việt Nam Cộng Hòa - Bài 3: Nổi dậy hay khủng bố?

Đọc cuốn sách “Lịch sử đảng Cộng Sản Việt Nam” của nhà xuất bản Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh tái bản năm 2000 có đoạn: 

“Trong giai đoạn 1957-1959, cách mạng miền Nam gặp nhiều khó khăn. Hàng loạt cơ sở của ta bị chính quyền Ngô Đình Diệm phát hiện và bắt giữ. Tháng 1/1959, diễn ra hội nghị lần thứ 15 Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Lao Động Việt Nam, đã quyết định cho phép lực lượng miền Nam sử dụng bạo lực để đánh đổ chính quyền Mỹ-Diệm.

Kết hợp đấu tranh chính trị và đấu tranh vũ trang để lật đổ chính quyền Mỹ-Diệm, cao trào diễn ra ở các địa phương: Bắc Ái (02/1959), Trà Bồng (08/1959)... phong trào lan nhanh ra khắp miền Nam, đặc biệt là phong trào Đồng khởi ở tỉnh Bến Tre.

17/1/1960, phong trào nổ ra ở huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre, sau đó lan ra các huyện Giồng Trôm, Thạnh Phú, Ba Tri... phong trào đã phá tan từng mảng lớn chính quyền Mỹ-Diệm.

Từ Bến Tre, phong trào lan rộng ra khắp miền Nam Việt Nam, Tây Nguyên, và các nơi khác như miền Trung. Cuối năm 1960, phong trào đã làm chủ nhiều thôn xã ở miền Nam, Tây Nguyên, và ven biển miền Trung Việt Nam.

Sự thành công của phong trào đã chiếm được nhiều vùng rộng lớn và thúc đẩy sự thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam (20/12/1960).”

Đọc lướt qua thì hiển nhiên không thấy điều gì là bất ngờ. Nhưng thực sự thì lại khác. Đảng cộng sản Việt Nam đã vô tình để lộ ra những tình tiết mà đi sâu vào nghiên cứu chúng ta sẽ thấy hết sức mâu thuẫn với thực tiễn lịch sử cũng như những tuyên truyền mang tính mị dân của đảng cộng sản. Tại sao lại nói như vậy? Đó chính là nội dung mà tôi xin đề cập đến trong bài 3 này trong loạt bài “Những sự thật cần phải biết”. Những điều vô lý và mâu thuẫn trong đoạn trích nêu trên có liên quan mật thiết đến Việt Nam cộng hòa – Một nạn nhân của chính sách ngậm máu phun người mà tôi đã có dịp trình bày ở bài số 2 - Việt Nam Cộng Hòa - Nạn nhân của chính sách “Ngậm máu phun người”.

I. Nhân dân nổi dậy “đồng khởi” hay là hành vi can thiệp nội bộ của nước khác? 

Như chúng ta đã biết cho đến ngày nay khi có đấu tranh nhân quyền hay thậm chí là đấu tranh chống Trung cộng xâm lược hoặc chống lại hành vi cướp đoạt đất đai, tài sản của nhân dân trong nước thì đảng cộng sản Việt Nam luôn vu khống cho nhân dân yêu nước, bị oan khuất là làm theo “thế lực thù địch” và bị Mỹ, tàn dư “ngụy” can thiệp vào nội bộ của một nước có chủ quyền. Ai cũng biết điều này là hoàn toàn bịa đặt. Ngay cả bản thân tôi viết bài này với tư cách là công dân của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam - Thiên đường mù mà cũng được rất nhiều chiến sỹ “còn đảng còn tiền” phong cho là thế lực thù địch hải ngoại thì đủ thấy chính sách ngậm máu phun người của đảng cộng sản nó lên đến mức thượng thừa như thế nào. 

Những luận điệu ngậm máu phun người ấy thì ai không phải là đảng viên cộng sản đều biết, có lẽ tôi không cần nhắc lại. Và trong quá khứ cũng đã được làm sáng tỏ qua bài số 2 của tôi và hàng trăm cây viết có lương tri khác. Tuy nhiên trong bài viết này tôi xin nêu ra một sự thật: chính đảng cộng sản ấy là kẻ đã xâm phạm chủ quyền của nước khác một cách thô bỉ nhất. Sự kiện gây chiến và xâm lăng của VNDCCH đối với VNCH đã được biết đến như một góc độ lịch sử đau thương của dân tộc. Và trong bài này chúng ta thấy sự xâm lăng đó đã được thể hiện ngay từ trong sự tổ chức chính trị hay nói cách khác chính đảng cộng sản là “Kẻ can thiệp vào nội bộ của nước khác”

Như chúng ta đã biết Việt Nam cộng hòa đã ra đời sau khi kết thúc chiến tranh thế giới lần 2. Những sự kiện liên quan xin đọc thêm ở phần 11,12,13 của loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ” của tôi đã đăng trên Danlambao. Và cho đến nay sự thật lịch sử đã chứng minh: Việt Nam cộng hòa đã được thành lập và đó là một quốc gia độc lập được quốc tế công nhận

Điều này được chứng minh qua các tài liệu sau đây: 

Thứ nhất, theo như tuyên bố của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa về sự độc lập và dân chủ của mình thì thực tế VNCH đã được 56 quốc gia trên thế giới công nhận trong khi đó VNDCCH lúc đó chỉ được có 10 nước cộng sản công nhận. Hãy đọc đoạn sau: Những tổ chức dân chủ và các tiến bộ mà chính phủ chúng tôi đã đạt được trong các lĩnh vực kinh tế, chính trị và xã hội, đã được cảm thông của cả thế giới. Đến ngày hôm nay đã có 56 quốc gia công nhận chính phủ chúng tôi, duy trì quan hệ ngoại giao với chúng tôi, hoặc đã đề nghị chúng tôi được gia nhập Liên Hiệp Quốc. Nhà cầm quyền cộng sản ở miền Bắc chỉ được sự công nhận của khoảng 10 chính phủ cộng sản. Trong những năm gần đây, ảnh hưởng của Việt Nam Tự Do đã được tăng đáng kể: Nước chúng tôi hiện nay là thành viên của 33 tổ chức quốc tế và Sài Gòn được chọn là trụ sở của nhiều hội nghị quốc tế.”(Tuyên Bố Của VNCH Về V/Đ Thống Nhất Đất Nước, Nguyễn Hội

Qua đây chúng ta thấy điều gì? Đó là VNCH đã là quốc gia độc lập và có chủ quyền, được các quốc gia khác công nhận. Như vậy về danh chính ngôn thuận, VNCH không chịu áp lực chính trị hay chi phối của bất cứ quốc gia nào khác về chủ quyền và nội bộ của VNCH.

Thứ hai, trong cuốn sách “Chỉ dẫn lịch sử” của nhà xuất bản quốc gia Liên Xô do nhóm tác giả tại viện nghiên cứu lịch sư Liên Bang Xô Viết tại trang 42 có viết “Việt Nam Cộng Hòa là một Quốc Gia Hợp Pháp được công nhận bởi nhiều quốc gia trên thế giới qua Hiệp Định Genève 1954, đã từng có quy chế là một quốc gia quan sát viên của Liên Hiệp Quốc. Từ năm 1954 cho đến năm 1975.” Như vậy ta có thể thấy được rằng ngay người đàn anh cộng sản Liên Xô của cộng sản Việt Nam cũng phải công nhận tính chính danh và hợp pháp của nước Việt Nam cộng hòa mà bất cứ nước nào cũng không có quyền xâm phạm.

Thứ ba, trong tài liệu của Liên Hiệp Quốc lưu chiểu tháng 2/1998 có ghi tại danh sách thành viên mục 3 trang 236 về Việt Nam cộng hòa có đoạn: “84 quốc gia trên thế giới đã từng đặt nền tảng bang giao với Nước Việt Nam Cộng Hòa từ 1954 – 1975.”

Vậy thì cái quốc gia được công nhận đó có đáng bị can thiệp và bị xâm lược hay không? Nhưng sự thật lại khác. Về sự xâm lược toàn diện của một quốc gia với một quốc gia khác tôi xin dành ở bài 4 “Những sự thật cần phải biết”. Trong khuôn khổ bài này tôi xin chứng minh phần nhỏ về sự “đồng khởi” hay chính là một âm mưu can thiệp vào nội bộ chính trị của một quốc gia có chủ quyền khác mà kẻ thủ ác không phải ai khác mà chính là đảng cộng sản Việt Nam.

Qua ba tài liệu dẫn chứng của các bên cho thấy thực sự Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia có chủ quyền được tồn tại dưa trên sự công nhận của Liên Hiệp Quốc và hàng loạt các quốc gia khác nhau trên toàn thế giới. Vậy thì hành động “Tháng 1/1959, diễn ra hội nghị lần thứ 15 Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Lao Động Việt Nam, đã quyết định cho phép lực lượng miền Nam sử dụng bạo lực để đánh đổ chính quyền Mỹ-Diệm.” của đảng cộng sản nói lên điều gì? Đó là chính đảng cộng sản Việt Nam đã can thiệp vào nội bộ của một quốc gia khác khi ngang nhiên kích động và chỉ đạo lực lượng cánh tay nối dài của họ chống phá nhà nước VNCH. Tiếp sau đó là chúng ta thấy thời điểm họ ra nghị quyết chống lại một quốc gia độc lập là từ những năm 1959 còn người Mỹ thì nhảy vào Việt Nam tận năm 1965 sau khi tổng thống Ngô Đình Diệm mất vì tinh thần quốc gia không muốn người Mỹ vào Việt Nam của ông. Điều đó cho thấy thêm một lần nữa chiêu bài “chống Mỹ cứu nước” chỉ là một chiêu bài lừa phục vụ cho mục đích xâm lược một quốc gia độc lập khác của VNDCCH. Và cũng qua đây cho thấy chữ “dùng bạo lực” ở đây chính là cho phép, khuyến khích các cuộc khủng bố đẫm máu tại VNCH của chính quyền cộng sản. Hay nói cách khác chính đảng cộng sản là tổ chức khủng bố. 

Và ngay trong bài 2 của “Những sự thật cần phải biết” tôi đã chứng minh hai điều: Mỹ không hề xâm lược Việt Nam và chính quyền VNCH không phải là “ngụy” bán nước hại dân mà chính là một chính thể biết lo cho dân nhất trong lịch sử Việt Nam cận đại. Hơn thế nữa đó là một chính quyền tạo ra sự no ấm, dân chủ, tự do cho một nửa đất nước cho đến năm 1975. Vậy thì ai cần “nổi dậy”, “nổi dậy” để được cái gì? Thực tế đã trả lời là do chính đội ngũ cộng sản nằm vùng dưới sự chỉ đạo của đảng cộng sản VNDCCH giật dây.

Vậy thực chất các cuộc “đồng khởi” như cuộc nổi dậy ở Bến Tre là gì? Đó chính là một trong những âm mưu chính trị bẩn thỉu của đảng cộng sản Việt Nam nhằm vào Việt Nam Cộng Hòa. 

Như trong bài 2 “Những sự thật cần phải biết” tôi đã chứng minh đó là thực tế nhân dân VNCH có nền kinh tế, giáo dục, y tế, đời sống... hơn hẳn so với VNDCCH. Vậy thì luận điệu “bị kìm kẹp” của đảng cộng sản khi nói về nhân dân VNCH là hoàn toàn “ngậm máu phun người”. Vậy thì tại sao nhân dân đang yên ấm lại phải đứng lên “đồng khởi”, “nổi dậy” để làm gì? Và chính đoạn văn trên của cuốn sách “Lịch sử đảng cộng sản Việt Nam” đã hé lộ cho ta thấy thực tế đảng cộng sản đã chỉ đạo, giật dây những cuộc “đồng khởi” ấy nhằm mục đích lừa dối nhân dân hai miền, âm mưu dùng khủng bố để gây xáo trộn nhằm xâm chiếm VNCH bằng vũ lực theo chỉ đạo của Trung cộng mà ông Hồ Chí Minh là một gián điệp tay sai cho Bắc Kinh (Xin xem thêm phần 3, 4, 9, 10, 11, 12, 14 của “Những sự thật không thể chối bỏ”). Và cái nghị quyết không thể che giấu của đảng Lao động (Tên gọi khác của đảng cộng sản) kia đã phơi bày ra tất cả sự thật về sự tráo trở khi tuyên bố những hành động biểu tình, đặt bom... của cộng sản tại VNCH là hành động “nổi dậy” của nhân dân. 

Về cơ bản chính đảng cộng sản Việt Nam đã vi phạm quyền bất khả xâm phạm và can thiệp của một quốc gia độc lập, có chủ quyền đó là VNCH. Điều này hiện nay đã được hé mở nhiều hơn trong nhiều tài liệu gần đây.

Thứ nhất, trên trang chủ của đảng bộ tỉnh Bến Tre cũng đã công nhận sự kiện này. Đoạn văn có viết “Tháng 12-1959, Hội nghị đại biểu các tỉnh miền Trung Nam Bộ được triệu tập để truyền đạt Nghị quyết 15 của Trung ương và bàn chủ trương chuyển hướng phong trào. Đêm 2-1-1960, Hội nghị cán bộ lãnh đạo Bến Tre do Thường vụ Tỉnh ủy triệu tập tại một địa điểm ở Mỏ Cày để truyền đạt nghị quyết của Trung ương và bàn kế hoạch phát động quần chúng nổi dậy diệt ác, phá thế kiềm kẹp của địch. Nghị quyết của hội nghị là phát động một tuần lễ nổi dậy đồng loạt trong tĩnh từ 17-1-1960 đến 25-1-1960. Ngày 17-1-1960, theo kế hoạch đã định, cuộc Đồng khởi nổ ra thắng lợi đúng như dự kiến tại 3 xã Định Thủy, Phước Hiệp, Bình Khánh (Mỏ Cày).”

Bạn đọc có thể xem nội dung bài viết trên trang chủ của tỉnh ủy Bến Tre theo links sau: http://www. bentre.gov.vn/index. php? option=com_content&task=view&id=301&Itemid=47

Như vậy rõ ràng cộng sản Việt Nam công nhận sự “nổi dậy” của nhân dân Việt Nam chính là một hình thức kích động bạo lực mà người khởi điểm là đảng cộng sản. Vậy thì ai là kẻ can thiệp vào nội bộ quốc gia khác? Đó chính là đảng cộng sản Việt Nam. Vậy mà họ luôn kêu gào sự xâm lăng một quốc gia khác là “chính nghĩa” còn nhân dân trong nước oan ức biểu tình ôn hòa họ lại cho là “bị thế lực nước ngoài can thiệp”. Thật là mâu thuẫn đến mức lố bịch. 

Thứ hai, nhưng theo một tài liệu do đảng cộng sản ấn hành, Việt Minh đã để lại miền Nam 60,000 đảng viên (trích trong Tổng Kết Cuộc Kháng Chống Thực Dân Pháp, Thắng Lợi và Bài Học, Hà Nội, 1996): “Cán bộ và đảng viên được đặt dưới quyền lãnh đạo của đồng chí Lê Duẩn, Bí thư Xứ Ủy Nam Bộ. Vào ngày cuối cùng của thời hạn tập kết ở Cà Mau, sau khi chúng ta đánh lừa địch bằng cách giả bộ lên tàu tập kết, đồng chí Lê Duẩn đã tìm cách rời khỏi tàu vào lúc nửa đêm để ở lại.” 

Như vậy, rõ ràng miền Bắc đã chuẩn bị tấn công miền Nam ngay khi Hiệp Ước Genève chưa kịp ráo mực, chứ không phải vì miền Nam không chấp nhận tổng tuyển cử vào năm 1956 hoặc vì có sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ tại miền Nam mà đảng cộng sản luôn tìm cách tuyên truyền mị dân. 

Và kết quả là cuộc “đồng khởi” Bến Tre kia cũng chỉ là chiêu bài khủng bố chính trị cũng như đời sống nhân dân VNCH dưới chiêu bài “Nhân dân Chống Mỹ” mà thôi. Khi mà Mỹ chưa nhảy vào thì kích động “nổi dậy” làm gì? Đó chẳng phải là hành động can thiệp vào nội bộ một quốc gia độc lập là gì nữa? 

Thứ ba, để kết hợp với sự kiện “Đồng Khởi” được kích động bởi trung ương đảng cộng sản Việt Nam thì đảng cộng sản cũng tiến hành công cuộc xâm chiếm chủ quyền một nước khác một cách bất hợp pháp một cách có hệ thống. Họ cho thành lập đoàn 559 khi chưa có bóng dáng quân Mỹ tại Việt Nam với khẩu hiệu “chống Mỹ cứu nước”

Đây là nguyên văn bài viết trên trang của ban tuyên giáo trung ương Việt Nam “Ngày 19-5-1959, “Đoàn công tác quân sự đặc biệt” - Đoàn 559 ra đời, với nhiệm vụ mở đường, đưa đón cán bộ, bộ đội, vũ khí, đạn được, lương thực… từ miền Bắc vào miền Nam và vận chuyển vật chất giúp nước bạn Lào. Được khai sinh vào ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19-5), đường mang tên "Đường Hồ Chí Minh".

Bạn đọc có thể kiểm chứng ở website có địa chỉ sau: http://tuyengiao.vn/Home/Viet-Lao/Tu-lieu-lich-su/2012/10/46657.aspx

Thế ra đảng cộng sản đã chủ trương “đồng khởi” kết hợp với xâm chiếm VNCH - một quốc gia hợp pháp ngay từ khi quân Mỹ còn ở tận đâu đó bên nhà của họ. Trên thực tế người Mỹ trước năm 1965 chỉ vào Việt Nam dưới dạng cố vấn xây dựng quân đội cũng như hoạt động nhân đạo. (Xem “Những sự thật cần phải biết” – bài 2). 

Để làm rõ âm mưu kết hợp “đồng khởi” với xâm chiếm này thì hãy xem người Liên Xô - đàn anh của cộng sản Việt Nam nói gì. Tài liệu của Liên Xô đăng trong cuốn sách có tên “Một bước đi lớn” - bởi nhóm tác giả đã từng hoạt động trong KGB và do NXB Quân đội Liên bang Nga xuất bản năm 1999 nói về hoạt động tình báo của Liên Xô (đã giới thiệu ở bài “Những sự thật không thể chối bỏ – phần 13 -Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn!” có đoạn ở trang 130 có viết: “Chính quyên VNDCCH dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Hồ Chí Minh có đường lối rõ rệt để có thể tiến công Miền Nam Việt Nam. Họ biết kết hợp kích động nổi dậy do các chiến sỹ nòng cốt được cử vào Miền Nam làm chỉ huy với việc cho xây dựng con đường vận tại chiến lược 559 sau này mang tên của chính chủ tịch Hồ Chí Minh…” 

Đoạn trích cho thấy Liên Xô đánh giá và nói rất đúng về cái gọi là “kích động nổi dậy” và kết hợp xây dựng con đường nhằm gây nên cuộc chiến huynh đệ tương tàn và phi nghĩa. Điều này minh chứng nhân dân “nổi dậy” chỉ là cái hình thức cho một sự xúi giục có chỉ huy của cộng sản Việt nam tại VNDCCH. Nhân dân cả hai miền đã bị cộng sản lừa!. 

Thứ tư, một đồng minh khác của VNDCCH khẳng định chẳng có cuộc “nổi dậy” tự phát nào của nhân dân như cách đảng cộng sản tuyên truyền. Trong cuốn sách có tên “Đối nghịch” của tác giả J. Leroy – một nhà hoạt động xã hội người Pháp và cũng là đảng viên đảng cộng sản Pháp (giới thiệu ở bài “Những sự thật không thể chối bỏ – phần 14 – Ai làm cho Huế đau thương?”). Cuốn sách của ông đi sâu phân tích về tính chất đối lập của đảng cộng sản và các đảng phái khác và dẫn chứng về cuộc chiến Việt nam như là một sự đối nghịch đỉnh điểm về ý thức hệ. Trong trang 192 của cuốn sách in năm 2000 tại Pháp có nội dung trích như sau: “Lực lượng cách mạng do VNDCCH chỉ đạo làm rất tốt công việc đầu tàu trong việc gây nên tâm lý hoang mang cho chính quyền ông Diệm tại Miền Nam Việt Nam trong cuộc nổi dậy ở một số tỉnh Miền Trung và Bến Tre...” 

Cuốn sách này của đảng viên đảng cộng sản cũng đã công nhận sự thật về bàn tay của đảng cộng sản Việt Nam nhúng tay vào tất cả các hành động được loan tin là “nhân dân nổi dậy” trước sự “kìm kẹp” của chính quyền VNCH. 

Kết luận: Ở phần này chúng ta thấy Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia độc lập và có chủ quyền xác lập, bang giao với nhiều nước trên thế giới. VNCH cũng được LHQ công nhận và có chính thể tồn tại độc lập. 

Hành động tự cho mình cái quyền xâm phạm nền chính trị của nước khác của VNDCCH đứng đầu là đảng cộng sản và ông Hồ Chí Minh chính là sự xâm phạm và can thiệp thô bạo vào chủ quyền chính trị cũng như công việc nội bộ của VNCH. 

Cũng chính đảng cộng sản và ông Hồ Chí Minh đã kích động các cuộc “nổi dậy” của những người nhẹ dạ nghe theo lời lừa phỉnh của đảng cộng sản đi đến bạo lực thể hiện bằng ngay những lời mà đảng cộng sản công nhận qua nghị quyết trong hội nghị lần thứ 15 Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Lao Động Việt Nam. 

Điều này cho thấy chính đảng cộng sản Việt Nam là những kẻ không tôn trọng chủ quyền chính trị cũng như quân sự của nước khác. Cũng từ đó càng thấy rõ dã tâm xâm chiếm VNCH để nhuộm đỏ Việt Nam, gây nên sự suy kiệt cho nội lực dân tộc để ông Hồ Chí Minh có thể toàn tâm thực hiện giấc mộng bành trướng chủ nghĩa cộng sản và Hán hóa toàn cõi Đông Dương của Trung cộng. 

II. Khủng bố đẫm máu! 

Để cụ thể hóa công việc tiến hành “nổi dậy” của mình thì đảng cộng sản Việt Nam tiến hành nhiều phương án trong đó có biện pháp “đã quyết định cho phép lực lượng miền Nam sử dụng bạo lực”. Đó chính là một hình thức khủng bố được đảng cộng sản tô vẽ để tránh tội. Điều này sẽ được tôi chứng minh rõ ở phần này. 

1. Chính sách khủng bố: 

Việc thực hiện chính sách khủng bố được đảng cộng sản lén lút thực hiện với những lời lẽ như “nổi dậy”, “anh hùng”, “căm thù giặc”... để chối tội. Nhưng cùng với thời gian và những phân tích cụ thể thì bộ mặt thật đó đã hiện ra một cách rõ nét nhất. 

Thứ nhất, trong cuốn sách “Tổng kết cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước: Thắng lợi và bài học”, Nxb. CTQG, H, 1995, có đoạn viết: “Kết hợp đấu tranh xuống đường với nổi dậy vũ trang khiến cho chính quyền Mỹ-Diệm rối loạn và thiệt hại về kinh tế cho chúng là phương pháp cách mạng bạo lực đem lại thành công...” 

Qua đoạn trích ta thấy gì? Đó là một đảng chủ trương đem hình thức khủng bố đến với nhân dân một nước khác mà họ lại đánh giá tự hào cho thấy bản chất xấu xa của đảng cộng sản. 

Ngoài ra điều này cũng minh chứng cho sự thật là các cuộc “nổi dậy” thực chất chỉ là những cuộc kích động khủng bố của đảng cộng sản. 

Thứ hai, trên trang chính dư địa chí của tỉnh ủy Thừa Thiên Huế có links như sau:

Có đoạn viết: “Tháng 11/1957, Tỉnh ủy Thừa Thiên họp tại bản Ấp Rùng, xã Thượng Long miền Tây Thừa Thiên Huế. Hội nghị đã quyết định xây dựng miền núi Thừa Thiên Huế thành căn cứ cách mạng. Tỉnh ủy bố trí cán bộ từ đồng bằng lên, cùng với một số cán bộ đã cắm bản từ trước kiên trì bám trụ. Dưới sự lãnh đạo của Đảng, đồng bào nhanh chóng giác ngộ, phong trào đấu tranh chính trị kết hợp với đấu tranh vũ trang tự vệ bằng vũ khí thô sơ đã nảy sinh trong phong trào quần chúng. 

Giữa lúc phong trào cách mạng miền núi Thừa Thiên Huế đang có bước chuyển biến quan trọng thì ánh sáng Nghị quyết 15 (1/1959) của Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa II) về đường lối cách mạng miền Nam được truyền đến Đảng bộ và nhân dân tỉnh nhà. Tỉnh ủy khẩn trương tổ chức học tập và triển khai thực hiện Nghị quyết 15 của Trung ương. Một trong những nhiệm vụ chiến lược của Nghị quyết Trung ương 15 là việc mở đường 559 - đường Hồ Chí Minh. Miền núi Thừa Thiên Huế với con đường 559 nối liền mạch máu với cả nước từng bước trở thành căn cứ địa cách mạng vững chắc làm chỗ dựa cho đồng bằng.” 

Cũng trên trang này ở bài viết khác có đoạn: “Sau năm 1963, Tỉnh ủy Thừa Thiên Huế tích cực, khẩn trương chuẩn bị mọi mặt nhằm đưa phong trào lên một thời kỳ mới, thời kỳ phá kìm, giành dân, đưa phong trào đồng bằng lên thế đấu tranh chính trị, quân sự, tiến công địch bằng cả ba mũi giáp công: chính trị, quân sự, binh vận. 

Đầu năm 1964, Thường vụ Tỉnh ủy Thừa Thiên Huế chủ trương: “Phát huy sức mạnh của quần chúng có sự hỗ trợ của lực lượng vũ trang, lợi dụng sự sụp đổ của chính quyền Sài Gòn mà tổ chức lực lượng, tiến công mạnh mẽ, đều khắp, làm tan rã, tê liệt chính trị, tư tưởng và tổ chức, phá ấp chiến lược, chuẩn bị thiết thực cho việc phá thế kìm kẹp của địch”. Thực hiện chủ trương trên, nhân dân Thừa Thiên Huế bước vào phong trào đồng khởi đồng bằng năm 1964. 

Đến mồng 5 rạng ngày 6/7/1964, phong trào đồng khởi diễn ra khắp vùng đồng bằng trong tỉnh. Ở phía Bắc tỉnh, nhân dân nhiều xã nổi dậy phối hợp với bộ đội và đội công tác võ trang tiến hành tấn công địch, phá ấp chiến lược, xóa bỏ ngụy quyền, tuyên bố thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng ở cơ sở và chính quyền tự quản của nhân dân. Phong trào Đồng Khởi đã mở ra một vùng giải phóng rộng lớn gồm nhiều xã: Phong Sơn, Phong An, Phong Thái, Phong Hòa, Phong Bình, Phong Chương (Phong Điền), Phong Nhiêu, Quảng Thái (Quảng Điền) và Hương Vân, Hương Thọ, Hương Hồ, Hương Mai, Hương Thái, Hương Bình, Hương Thạnh (Hương Trà). Ở phía Nam, lực lượng vũ trang phối hợp với nhân dân tấn công và nổi dậy giải phóng các xã Phú Đa, Phú Hồ và một số thôn của Vinh Phú, Vinh Thái, Phú Xuân, Phú Lương (Phú Vang); Lộc An, Lộc Tụ (Phú Lộc); nhiều thôn xã của xã Thủy Bằng, Thủy Thanh, Thủy Phương (Hương Thủy)...”


Qua hai đoạn trích trên đây cho thấy xuyên suốt quá trình trước năm 1965 mặc dù chưa hề có quân Mỹ tại VNCH và đặc biệt là những chính sách của nền đệ nhất cộng hòa như “Người cày có ruộng” hay “Cải cách kinh tế” đã làm cho đời sống nhân dân đi dần vào ổn định thì hành động của đảng cộng sản chỉ đạo hoàn toàn là dùng bạo lực khủng bố nhân dân, chính quyền và xâm phạm quyền tụ chủ của đất nước khác. Những kích động bạo lực đó minh chứng cho chủ trương sắt máu của đảng cộng sản. 

Thứ ba, các bạn quay ngược lại phần 9 “Những sự thật không thể chối bỏ” khi tôi đã giới thiệu về tác giả Trung cộng - Hà Cẩn (Viện văn học Trung quốc) có một cuốn sách được in năm 1997 và tái bản năm 2000 với tiêu đề tạm dịch sang tiếng Việt: “Mao chủ tịch của tôi” bởi NXB Trung ương Trung quốc. Cuốn sách dày 438 trang có đoạn trang 198 nói về chiến Tranh Việt Nam. Đoạn đó tạm dịch như sau: “Với sự chỉ đạo và giúp đỡ của Trung Hoa mà đứng đầu là Mao chủ tịch thì nhân dân miền Bắc đủ sức chi viện và lãnh đạo các cuộc đánh bom, gài mìn, nổi dậy tại Miền Nam của ông Diệm.

Thì ra là như vậy. Trung cộng đã chỉ đạo và tài trợ cho VNDCCH vũ khí để họ tiếp tục “lãnh đạo” nhân dân Miền Nam “khủng bố” và nổi dậy thông qua các hành động đặt bom, cài mìn mà chính Hà Cẩn nêu đích danh. 

Những hành động đó được gọi là gì? là khủng bố chứ không thể khác. Một nhà nước đi kích động việc này có sai trái không? Và làm gì có quân Mỹ thời điểm ông Diệm còn tại vị? Thế mà vẫn cứ khủng bố “chống Mỹ”. Thật là vô lý. 

Thứ tư, tác giả J. Leroy - một nhà hoạt động xã hội người Pháp và cũng là đảng viên đảng cộng sản Pháp đã giới thiệu ở trên - Trong cuốn sách của mình mang tên “Đối nghịch” vẫn ở trang 192 còn viết: “Sự quá đà trong việc sử dụng bạo lực cách mạng tại Miền Nam Việt Nam đã khiến cho nhiều dân thường tại Miền Nam chết oan...” 

Thật ra tác giả cộng sản Pháp này nói đến “bạo lực cách mạng” như một sự biện hộ cho những hành động khủng bố của đảng cộng sản đối với nhân dân VNCH. Nhưng với một con người dù sao cũng nhìn nhận khách quan hơn ông đã nói đến “sự quá đà” và những sự việc gây tang thương cho nhân dân miền Nam một cách oan uổng. Vậy là thêm một bằng chứng cho thấy chủ trương của đảng cộng sản: khủng bố. 

Kết luận: Như vậy chúng ta có thể thấy tất cả các tài liệu đều đi đến một điểm chung đó là đảng cộng sản chủ trương sử dụng chính sách khủng bố trên toàn cõi VNCH. Đây là một việc làm sai trái vì nó sai quy tắc ứng xử của một quốc gia với một quốc gia khác. Đồng thời cho thấy chủ nghĩa khủng bố là chủ trương của đảng CSVN. Không có một cuộc “nổi dậy” nào tự phát mà đó chỉ là chiêu bài khích động khủng bố của đảng CS mà thôi. Vậy hậu quả của nó gây ra cho VNCH thế nào? Xin xem tiếp tại phần dưới đây. 

2. Tang thương cho nhân dân VNCH: 

Những hậu quả để lại cho nhân dân VNCH dưới chính sách khủng bố của đảng cộng sản Việt Nam rất lớn lao. Trong khuôn khổ bài này tôi xin chỉ dẫn ra những ví dụ nhỏ bé trong vô vàn sự kiện để nói lên tính chất dã man của đảng cộng sản Việt Nam trong âm mưu khủng bố quốc gia khác. 

Thứ nhất, trên trang baomoi.com có dẫn trích một bái báo của báo quân đội nhân dân của đảng cộng sản Việt Nam có links: 


Có đoạn viết nguyên văn như sau: “Diễn biến trận đánh như sau: Phi Long đi xe máy mô-bylet chở một trái mìn đi trước, đồng chí Rãy đạp xe giả làm người bán báo chở một trái DH10 đi sau đủ tầm nhìn thấy nhau. Gần đến cầu Hang, Phi Long đi chậm lại quan sát, chờ thời cơ vượt trạm gác. Khi người dân tập trung đi về phía giữa cầu, lợi dụng đông người che khuất, Phi Long cho xe vượt qua, đồng chí Rãy cũng đạp xe theo qua khỏi trạm gác cùng lao nhanh về hướng mục tiêu. Dừng lại một phút để quan sát, thấy 3 tên cảnh sát vẫn đứng trước cầu thang lên xuống nhà hàng, còn phía trên bờ sông 4 tên cảnh sát đứng dàn hàng ngang súng tiểu liên cầm tay, hai tên công an chìm đi lại ngay bãi trống đối diện nhà hàng. Tại các ngã tư địch tăng cường xe bọc thép và bọn lính dã chiến hình thành thế bảo vệ quanh mục tiêu. Đây là một sự bất thường xảy ra trong khu vực, một tình huống ngoài dự kiến. Nhưng Phi Long quyết tâm là phải đánh và đây cũng là thời cơ đánh khi địch tập trung cao nhất. Anh động viên đồng chí Rãy: Dù hy sinh hai anh em mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước Đảng và Quân đội trong trận đánh này. Quan sát thêm, Phi Long thấy có vài người bán hàng rong qua lại trước mục tiêu và kế đó lại có hàng bán thuốc lá. Nhìn đồng hồ đeo tay chỉ còn vài phút nữa thôi, Long liền chạy xe cập mục tiêu. 

Long tự nhủ thật bình tĩnh để địch không nghi ngờ phát hiện, anh dừng xe máy nhắm đúng hướng mìn thổi vào 2/3 thân tàu. Mồ hôi rịn đầy trên trán, song anh vẫn cố tỏ ra ung dung thản nhiên móc tiền bước đến quầy mua thuốc lá, những tên công an vẫn qua lại không biết gì. Chỉ còn 2 phút nữa thôi, trái mìn DH10 sẽ nổ. Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh công viên, áp sát người vào một trụ cột, lợi dụng bóng tối bỏ 2 trái thủ pháo xuống sông rồi lẹ làng lách người qua công viên cách đó 5m nhảy lên chiếc xe gắn máy mà đồng chí Tám Sâm đã để sẵn. 

Đồng chí Rãy cũng đã gài xong quả mìn định hướng thứ hai. Hai người lên xe, vừa chạy ra khoảng 50m thì trái mìn thứ nhất mà Phi Long gài đã nổ. Lao xe đến bùng binh Nguyễn Huệ thì Long bị cảnh sát chặn lại khám xét, kiểm tra thấy giấy tờ hợp pháp bọn chúng để cho hai người đi. Vừa lúc đó, trái mìn thứ hai của đồng chí Rãy gài nổ tiếp. Cả Sài Gòn như bừng lên khí thế tiến công. Tiếng còi báo động của địch vang lên inh ỏi, đường phố trở nên một cảnh tượng hỗn loạn, chỉ riêng những người lính đặc công biệt động mừng vui khôn tả.

Vài phút sau, đại sứ Mỹ ở Sài Gòn cũng có mặt và chứng kiến cảnh tan nát này đã lắc đầu thất vọng và ủ rũ cúi đầu leo lên xe như không dám tin vào những gì vừa xảy ra.

Ngày 23-6-1965, Huỳnh Phi Long được cấp trên tặng thưởng huân chương Chiến công hạng nhất, các đồng chí Lê Văn Rãy, Tám Sâm, Kiều Nương và Nguyễn Thị Hoài đều được tặng huân chương Chiến công hạng 3. Riêng tập thể đội biệt động 67 được tặng thưởng huân chương Quân công hạng 3.”

Qua đoạn trích ta thấy gì? Đó là sự chuẩn bị khủng bố kỹ lưỡng và hết sức táo tợn. Còn ngay sau đó là sự kiện ông Long và đội quân khủng bố của ông được thưởng huân chương cho thấy tính chất dã man không còn tính người của những người cộng sản. Hãy xem vài bức ảnh trong cuộc khủng bố đó để thấy sự thật:




Nhà hàng Mỹ Cảnh
Khủng bố Huỳnh Phi Long

Thứ hai, Uwe Siemon-Netto, ký giả nổi tiếng người Đức sau khi đi theo một tiểu đoàn Miền Nam vào ngôi làng bị Việt cộng khủng bố năm 1965 báo cáo như sau: 

“Lung lẳng trên các cành cây và sào trong sân làng là thân xác xã trưởng, người vợ va 12 đứa con vừa trai, vừa gái kể cả cháu bé. Tất cả nam đều bị cắt cu dái nhét vào mồm, còn nữ bị cắt rời vú. Dân làng được lệnh bắt buộc tập trung chứng kiến cảnh tàn sát. Việt cộng bắt đầu giết em bé rồi với một điệu bộ thao diễn chậm rãi ra tay lần lượt giết các em lớn, tới giết người mẹ và sau cùng là giết người cha. Việt cộng đã giết cả nhà 14 người, giết một cách lạnh lùng như thể bấm cò súng đại liên bắn máy bay”.

“Việc VC tàn sát thế này là việc bình thường hàng ngày... Vì với chúng tôi nó đã trở thành bình thường nên chúng tôi không tường thuật tới, tường thuật lui mãi mãi”. 

Đây là đoạn tạm dịch của nguyên bản tiếng Anh “Dangling from the trees and poles in the village square were the village chief, his wife, and their twelve children, the males, including a baby, with their genitals cut off and stuffed into their mouths, the females with their breasts cut off". The Vietcong had ordered everyone in the village to witness the execution. They started with the baby and then slowly worked their way up to the elder children, to the wife, and finally to the chief himself... It was done very coolly, as much an act of war as firing anti-aircraft gun. " It was routine... Because it became routine to us, we did not report it over and over again”. (Trích trong cuốn “The Real War” của cựu tổng thống R. Nixon trang 39-40.)

Qua đây cho thấy bản chất dã man của đảng cộng sản mà nhân dân VNCH phải gánh chịu. Họ đâu có “nổi dậy” mà thực chất họ đang khủng bố một quốc gia khác.

Thứ ba, vụ thảm sát mậu thân tại Huế năm 1968 cũng là một trong những minh chứng tang thương cho số phận của nhân dân vô tội VNCH trong chính sách tàn bạo và khủng bố của đảng cộng sản. Bạn đọc có thể đọc lại những con số khủng khiếp của sự kiện này tại phần 14 - “Những sự thật không thể chối bỏ - Ai làm cho Huế đau thương”. Tôi xin chỉ nêu lai một điều đó là qua các dẫn chứng trong phần 14 của các bên liên quan cho thấy con số từ 4000-5000 là con số người chết oan trong tết mậu thân 1968 ở Huế.

Vấn đề con số chính xác đến từng người không phải là vấn đề quá quan trọng. Ở đây là dù với con số hàng nghìn, 4000 hay 5000 nghìn cũng cho thấy tội ác mà cộng sản đã gây ra cho nhân dân Huế vô tội. Đó là tội ác giết người cần phải được lên án.


Thứ tư, sự kiện pháo kích tại Cai Lậy. Là chiến dịch khủng bố Việt cộng đã pháo kích hỏa tiễn (DKZ 122 mm) vào trường tiểu học tại thị trấn Cai Lậy, tỉnh Định Tường, (Tiền Giang) ngày 9 tháng 3 năm 1974. Đúng ngay vào lúc các em đang trong giờ ra chơi. Giết chết 32 em học sinh và 55 học sinh khác bị thương. Vụ thảm sát tuy nổi tiếng, gây ấn tượng mạnh trong dân chúng lúc bấy giờ nhưng không được thế giới biết đến nhiều, cũng như không được báo chí nhắc đến. 

Hiện còn 3 người tận mắt chứng kiến cuộc pháo kích của VC sáng ngày 9/3/1974 vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Cai Lậy thuộc tỉnh Định Tường làm chết tại chỗ 29 em học sinh. Chính ba người này đã đích thân bồng các em bị thương đầy máu me lên xe cứu thương chở về Trung Tâm Y Tế Toàn Khoa tỉnh Định Tường cấp cứu. Ba người này, 2 người hiện đang sống ở Westminster, California, Hoa Kỳ; 1 người hiện sống tại Jacksonville, Florida, Hoa Kỳ. 

...Hỡi bé thơ ơi, sao tội tình gì em lại bỏ đi, em lại bỏ đi
Kìa thầy giảng bài tình thương trong lớp,
Bạn bè còn ngồi chăm chỉ lắng nghe.
Sao em vội bỏ mái trường ngày xưa thân mến, vội bỏ ra đi....
(Nhạc sĩ Anh Bằng sáng tác bài hát nhằm tố cáo Việt cộng 
pháo kích dã man vào trường tiểu học ở Cai Lậy)

Sự kiện tại Định Tường đã không được báo chí nhắc đến nhiều và phía đảng cộng sản cho rằng đó chỉ là sự “bịa đặt” nhưng rất may mắn là nhân chứng còn sống và những hình ảnh như trên đã nói lên tất cả sự thật. Nhưng ngoài ra rất may một tài liệu của nhóm KGB tại Liên Xô đã xác nhận sự kiện này. Tài liệu của Liên Xô đăng trong cuốn sách có tên “Một bước đi lớn” – bởi nhóm tác giả đã từng hoạt động tại KGB và do NXB Quân đội Liên bang Nga xuất bản năm 1999 nói về hoạt động tình báo của Liên Xô (đã giới thiệu ở trên) có đoạn ở trang 200 nhắc: “Có vài sự kiện mà phía quân đội VNDCCH gây ra thiệt hại cho trẻ nhỏ mà sau này được giấu đi như một phần tất yếu của cuộc chiến như cuộc tấn công băng DKZ và 122mm vào một trường học tại Miền Nam Việt Nam năm 1974”. Cuốn sách như một lời khẳng định của người đàn anh Xô Viết cho sự kiện gây tội ác này của đảng cộng sản Việt Nam.

Thứ năm, về sự thật của cuộc “nổi dậy” tại Bến Tre hãy nghe những người đứng đầu chế độ cộng sản kể thành tích. 

Trong cuốn Lê Duẩn, Thư vào Nam, Nxb Sự thật, 1985, tr. 397 có viết: “Cuối năm 1959 tại nhiều nơi ở Nam Bộ, quần chúng đã vùng lên diệt ác, phá kìm, khiến cho bộ máy tề ngụy của hàng trăm thôn, xã phải tan vỡ. Đặc biệt đêm 17-1-1960, dưới sự chỉ đạo của Đảng bộ Bến Tre, nhân dân huyện Mỏ Cày đã nổi dậy khởi nghĩa đồng loạt mở đầu cho một cao trào mới. Từ đó, làn sóng “Đồng khởi” như nước vỡ bờ lan ra toàn tỉnh Bến Tre và khắp các tỉnh Nam Bộ, Tây Nguyên và Trung Trung Bộ(1).

“... Những cuộc đấu tranh cách mạng ấy thực chất là cao trào khởi nghĩa của quần chúng, bao gồm những cuộc khởi nghĩa từng phần, để giành thế mạnh về chính trị, xây dựng một hình thức chính quyền cách mạng ở thôn xã, hình thức bước đầu lực lượng vũ trang của nhân dân(2).

* Đại hội Anh hùng Chiến sĩ thi đua toàn miền Nam do TƯCMN và Quân ủy miền chủ trì (1968) có đại biểu các tỉnh, thành và Bộ Tư lệnh các quân khu 5, 6, 7, 8, 9 và đặc khu Sài Gòn - Gia Định về dự đã nhất trí tuyên dương 3 tỉnh đạt những thành tích xuất sắc trong sự nghiệp chống Mỹ (giai đoạn 1954 - 1968) với các danh hiệu sau đây:

1 - Tỉnh Bến Tre: “Anh dũng Đồng khởi, thắng Mỹ diệt ngụy”.
2 - Tỉnh Long An: “Trung dũng kiên cường, toàn dân đánh giặc”.
3 - Tỉnh Quảng Nam - Đà Nẵng: “Trung dũng kiên cường, đi đầu diệt Mỹ”

(Bạn đọc có thể kiểm chứng tại links thành ủy Bến Tre: 

Và kết quả của nó ra sao? Trong bài giảng về lịch sử của đảng cộng sản có viết: “Sau một tuần: 22 xã được giải phóng, 29 xã khác tiêu diệt ác ôn, vây đồn, giải phóng nhiều ấp”. Các bạn có thể xem tại links:

Như vậy cho thấy những người cộng sản rất hả hê về những “thành tích” khủng bố của họ mà cụ thể là họ làm cho các xã phường tiêu điều và kiệt quệ, dân lành bị chết oan.


Thứ sáu, vụ ám sát ông giáo sư Nguyễn Văn Bông mà cho đến nay người cộng sản cho rằng đó là thành tích của họ. Trên tờ báo Dân Việt của đảng cộng sản Việt Nam có bài báo “Tôi ám sát người sắp làm thủ tướng Sài Gòn”

Theo wikipedia, ông Nguyễn Văn Bông (ảnh trái) sinh ngày 2/6/1929 tại Gò Công (Tiền Giang) trong một gia đình lao động. Ông nổi tiếng là một học sinh học giỏi và tự lập. Năm 12 tuổi đã tự làm những nghề như sửa xe đạp, phụ đánh máy, quét dọn trường học để kiếm tiền đi học (vì cha mẹ ly dị). Ông tự đi du học bên Pháp, tốt nghiệp với bằng tú tài, cử nhân luật từ Đại học Sorbonne (1956), tiến sĩ chính trị học (1960), thạc sĩ công pháp quốc tế (1962). Ông về nước dạy học, và sau này giữ chức viện trưởng Học viện Quốc gia Hành chánh (thời ông Thiệu). Cuối năm 1968 ông làm chính trị, thành lập Phong trào Quốc gia cấp tiến, một tổ chức đối lập với chính phủ của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Ông bị mưu sát lần đầu vào năm 1968, nhưng đến lần 2 (1971) ông bị ám sát chết lúc mới 42 tuổi. Gs Nguyễn Văn Bông qua đời để lại vợ mới 30 tuổi, hai trai và một gái. Sau 1975, vợ ông là Lê Thị Thu Vân, còn gọi là “Cô Út” (người ông gặp ở Paris) bà tái giá với một nhà ngoại giao Mĩ là Lacy Wright, và lấy tên mới là Jackie Bông Wright. Sau này bà có viết và xuất bản một cuốn sách giống như hồi kí có tựa đề là Autumn Cloud: From Vietnamese War Widow to American Activist (Mây mùa thu: từ một góa phụ chiến tranh đến một người hoạt động xã hội).

Lúc mới nghe tin ông bị ám sát, phu nhân ông là bà Thu Vân tố cáo thủ tướng Trần Thiện Khiêm là thủ phạm giết hại chồng bà. Lời tố cáo này xuất phát từ suy luận rằng Gs Nguyễn Văn Bông đã nhận lời làm thủ tướng trong chính phủ Nguyễn Văn Thiệu (và thế là ngăn chận bước đường công danh của ông Trần Thiện Khiêm - người sau này là thủ tướng). Thế nhưng bà Thu Vân đã sai. Người ám sát Gs Nguyễn Văn Bông là ông Vũ Quang Hùng, tức tác giả bài viết đã nói trên trong tờ Dân Việt. Ông Vũ Quang Hùng, theo như một nguồn tin, lúc đó là sinh viên năm thứ ba Đại học Khoa Học Sài Gòn (tức Đại học Khoa học Tự nhiên ngày nay) và là thành viên của tổ trinh sát vũ trang của Ban An Ninh T4. Còn người ngồi sau xe honda là Lê Văn Châu như trong bài báo tường thuật là trung úy quân đội VNCH nhưng đồng thời cũng là cơ sở của An Ninh T4. Nhưng chi tiết về cuộc ám sát thì chỉ mới tiết lộ gần đây, nhất là qua bài báo tuần này. Theo lời kể trên Dân Việt thì hai người trinh sát giết ông bằng cách ném cái cặp da chứa chất nổ và lựu đạn dưới gầm xe của ông đang ngừng tại đèn đỏ ngã tư cao Thắng – Phan Thanh Giản. Giáo sư Nguyễn Văn Bông chết tại chỗ cùng những người thân cận ông (3 vệ sĩ và 1 tài xế).

Vũ Quang Hùng, Lê Văn Châu
và chiếc xe của
ông Nguyễn Văn Bông
Và tên khủng bố Vũ Quang Hùng đã kể lại hành vi giết hại một giáo sư, một nhà giáo của mình một cách tự hào như sau “Và nếu tình huống này xảy ra, cách mạng có thể gặp khó khăn hơn bởi Nguyễn Văn Bông là một trí thức có uy tín và chính quyền ngụy chuyển từ quân sự sang dân sự mọi diễn tiến sẽ có lợi cho địch”.

Đoạn ghi lời nói trên cho thấy tình chất dã man của đảng cộng sản vì tại sao họ lại phải giết hại một giáo sư dạy học và họ lại phải lo sơ sự dân sự hóa chính quyền VNCH? Đó chính là sự thật là đảng cộng sản chẳng phải chống chính quyền quân sự của ông Thiệu như họ từng tuyên bố mà họ chống cả những người đang theo đuổi mục đích dân sự và dân chủ hóa VNCH. Vậy thì làm gì có chính danh “giải phóng” ở đây? Đó thực sự là chính sách khủng bố.

Thứ bảy, Còn rất, rất nhiều trường hợp nữa mà trong khuôn khổ vài bài viết cũng không thê kể hết tội ác khủng bố của đảng cộng sản với nhân dân Miền Nam. Trong dẫn chứng thứ bảy này tôi chỉ xin gửi đến bạn đọc 1 links bài viết vê âm mưu khủng bố ám sát tổng thống một quốc gia độc lập được chính đảng cộng sản công nhận để bạn đọc nghiền ngẫm. Bài viết trên trang Dantri của đảng cộng sản Việt Nam: 


Và kèm theo một số hình ảnh hâu quả của đặt mìn, khủng bố cho thấy nhân dân VNCH đã chịu bao nhiêu sự đau khổ trong chính sách khủng bố của đảng cộng sản Việt Nam.






III. Kết luận chung

Chính sách khủng bố nằm trong chiến lược của đảng cộng sản Việt Nam và họ đã giấu nó dưới từ ngữ bóng bẩy là “Nhân dân nổi dậy và đồng khởi” để biện minh cho hành động dã man của mình. Ngay từ khi quân đội Mỹ chưa có mặt ở Việt Nam trước năm 65 và sau khi họ đã rút về nước thì hàng loạt các cuộc bắn giết, khủng bố bừa bãi, ám sát vẫn diễn ra. Vậy người đảng cộng sản đang “giết Mỹ” hay là giết chính đồng bào của mình? Hậu quả chúng ta thấy rõ toàn thường dân, trẻ em vô tội. Thật là độc ác.

Ngoài ra cũng có thể thấy là việc một quốc gia khác kích động và gây ra khủng bố tại một quốc gia khác là hoàn toàn trái luật quốc tế và là hành vi đáng lên án và kết tội khủng bố. Bấy lâu nay chính đảng cộng sản đang tự vả vào mặt mình khi nói họ chính là những tên thù địch, kẻ khủng bố đi xâm lược và khủng bố quốc gia khác.

Một tội ác không thể bỏ qua!

27/11/2012


________________________________

Những bài liên quan:

Những sự thật cần phải biết - Sự thật về "đại thắng mùa xuân 1975"
- Những sự thật cần phải biết (2) - Việt Nam Cộng Hòa - Nạn nhân của chính sách “Ngậm máu phun người”