Tường thuật buổi Hội Luận Truyền Thông với
Blogger Điếu Cày
31/10/2013
T7, 11/01/2014
T7, 11/01/2014
Vào 2 giờ trưa
thứ Sáu ngày 31 tháng 10, 2014 giờ Nam California, một buổi Hội luận Truyền
thông với blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã được Câu lạc bộ Nhà Báo Tự Do và
đài truyền hình SBTN thực hiện tại thành phố Garden Grove, Nam
California.
Mở đầu chương trình, anh Điếu Cày đã gởi lời tâm tình đến đồng hương,
đồng nghiệp và bạn bè trong nước. Anh đã kết thúc bằng lời cám ơn và lời cam
kết:
"Có thật nhiều điều để nói, để tâm sự, để chia sẻ cho một người tù mà 6
năm rưỡi qua đã rất thèm khát tự do. Tôi chỉ xin phép được nhân dịp này cám ơn
gia đình, bạn bè trong nước cũng như đồng bào hải ngoại đã thương mến và tranh
đấu không ngừng nghĩ cho tự do của tôi và của bạn bè tôi. Tôi tâm niệm rằng
không một lời cám ơn nào, một thái độ đền bù nào có thể tương xứng với những gì
mà quý vị đã dành cho tôi hơn là sự dấn thân và đóng góp của cá nhân mình cho
mục tiêu chung của tất cả chúng ta; đó là tự do, dân chủ và nhân quyền tại Việt
Nam. Đó cũng là lời cam kết của tôi gửi đến tất
cả..."
Trong phần hội luận khi được hỏi sau hơn 1 tuần đến Hoa Kỳ thì cảm tưởng
của anh ra sao. Anh đã trả lời:
Tôi đã được đưa thẳng từ nhà tù đến Hoa Kỳ, vì vậy tôi có những cảm nhận
khác với những người được tự do đến xứ sở này. Thành phố rộng lớn với hạ tầng
giao thông hiện đại, được quy hoạch rất tốt và khí hậu thì ấm áp như ở Sài
Gòn...
Nhưng kể từ nay tôi có thể tự do vào mạng internet mà không bị ngăn chận,
gọi điện thoại mà không sợ bị nghe lén, máy computer của anh không bị nguy cơ an
ninh ập vào nhà lấy đi bất cứ lúc nào và mỗi bước chân anh đi trên đường không
còn những cái đuôi an ninh cộng sản theo
dõi...
Trong tuần đầu đến Hoa Kỳ tôi và các bạn trong CLBNBTD đã có nhiều cuộc
tiếp xúc với các cơ quan truyền thông Việt ngữ và các hãng thông tấn quốc tế để
tìm kiếm sự liên kết, hỗ trợ nhằm thúc đẩy quyền tự do báo chí, tự do biểu đạt
tại Việt Nam; tìm kiếm sự giúp đỡ để giải cứu các tù nhân lương tâm và cải thiện
nhân quyền trong các nhà tù cộng sản.
Khi được hỏi về dự định tương lai anh sẽ ở đâu, anh cho
biết:
Khi mới sang thì con gái tôi tôi về Canada để săn sóc. Nhưng khi đón nhận
những chân tình và hỗ trợ của anh em truyền thông tại đây tôi đã quyết định ở
lại Cali để sát cánh cùng đồng bào đấu tranh cho tự do dân chủ tại
VN.
Về hướng hoạt động tương lai:
Thứ nhất là sẽ phát triển CLBNBTD để gia tăng góp phần tranh đấu cho tự
do báo chí, tự do ngôn luận tại Việt Nam. CLBNBTD đã bị đàn áp khốc liệt, 3
thành viên bị kết án, gia đình bị xách nhiễu. Do đó, việc đầu tiên khi ra tù là
tôi nỗ lực kết nối anh em trong nước và kết hợp với anh em truyền thông nước
ngoài...
Thứ hai là tôi sẽ tranh đấu cho tự do của các tù nhân lương tâm, cho
những cây bút độc lập...
Song song với 2 hướng hoạt động chính yếu ấy anh cho biết sẽ nỗ lực để
kết nối truyền thông trong và ngoài, đặc biệt là với SBTN và anh em truyền thông
hải ngoại. Việc kết nối sẽ tạo nên sự cân bằng truyền thông, bà con trong ngoài
chuyển tải thông tin, hàn gắn, xoá đi những khác
biệt.
Về nhu cầu kết nối trong ngoài, khi được hỏi có còn lửa hay không để kết
nối... anh Điếu Cày đã chia sẻ:
Tôi xin đưa ra một thí dụ đã xảy ra về sức mạnh của sự kết nối. Khi ở
trong tù chúng tôi bị cai tù đàn áp, nhưng chúng tôi đã tìm cách đưa thông tin
ra ngoài qua thân nhân và từ đó kết nối với truyền thông hải ngoại... Đó là câu
chuyện kết nối truyền thông, cả hệ thống truyền thông bên ngoài ủng hộ chúng
tôi.
Từ đó cũng qua truyền thông chúng tôi kết nối với phong trào dân chủ
trong nước, với các tổ chức nhân quyền quốc tế và với cộng đồng hải ngoại. Tất
cả đã tạo sự quan tâm, dẫn đến anh Trúc Hồ có nguồn cảm hứng để sáng tác Triệu
Con Tim Một Tiếng Nói. Trong 1 xã hội CS độc tài về truyền thông, nó như một nhà
tù, thì khi chúng ta kết nối để phá vỡ thông tin và sẽ tác động đến tư duy xã
hội.
Về nguồn tin Điếu Cày không nhận lá cờ vàng và từ chối đứng vào hàng ngũ
của cộng đồng người Việt tự do hải ngoại. Điếu Cày cho
biết:
Đây là một chủ đề nhạy cảm, nhiều người muốn biết quan điểm của tôi. Việc
tôi không nhận lá cờ thì sự thật đã rõ, nhiều người đã thấy khi xem
clip.
Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu tượng. Chúng ta đấu
tranh là vì mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước, không phải vì biểu tượng một
lá cờ. Bởi vì biểu tượng thì có thể thay đổi, nhưng mục tiêu đấu tranh thì không
bao giờ thay đổi. Lá cờ vàng 3 sọc đỏ đã có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của tổ
quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Lá cờ đỏ sao vàng là biểu tượng của một thể
chế độc tài, áp bức. Chính chế độ độc tài đó đã cắt đi tiếng nói của người VN.
Do đó, đối với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do dân chủ tôi đều
trân trọng và hãnh diện đứng dưới nó.
Không riêng gì cá nhân chúng tôi mà tất cả chúng ta, trong nhu cầu kết
nối để tạo sức mạnh tổng hợp, hãy cùng nhau đứng dưới ngọn cờ tự do dân chủ để
xoá bỏ độc tài, áp bức và bất công. Chúng ta có thể khác nhau về phương thức
nhưng mục tiêu chỉ có một. Đó là đem lại tự do, dân chủ trên đất nước Việt Nam.
Khi chúng ta đoàn kết và chọn ra biểu tượng chung và nếu 90 triệu người dân đồng
ý về biểu tượng chung đó thì tất cả cùng đứng chung dưới biểu tượng chung
ấy...
Trình bày về sự hình thành của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do được xem là thành
phần tiên phong của phong trào dân báo. Anh Điếu Cày kể
lại:
Năm 2007 VN chỉ có 6 triệu trang blog, trong số 20 triệu người sử dụng
internet. Ngày hôm nay, đã có 25 triệu trang blog, với hơn 30 triệu người sử
dụng internet. Chỉ cần 1/100 trong số 25 triệu trang blog hoạt động như một tờ
báo nhỏ, chúng ta đã có 250 nghìn tờ báo. Đủ sức để tạo sự cân bằng với truyền
thông một chiều và mị dân của nhà cầm
quyền.
Từ ý tưởng đó đã dẫn đến ý định tập hợp những nhà báo công dân. Ở đâu
cũng có người dân, với chiếc điện thoại nhỏ bé của mình, họ có thể chụp ảnh,
quay phim, ghi âm lại sự kiện và gửi tới cộng đồng. Họ đã làm báo, họ chính là
những nhà báo công dân, là dân báo. CLBNBTD ra đời quy tụ những nhà báo công dân
và đã cắm một điểm mốc cho sự phát triển của phong trào dân
báo.
Về tình hình báo lề dân hiện nay so với 6 năm
trước:
Với số lượng người sử dụng blog, 25 triệu người sử dụng FB, chúng ta có
250 ngàn tờ báo nhỏ rồi, đã cân bằng với hệ thống truyền thông nhà nước vốn là
việc rất quan trọng. Trên 250 ngàn tờ báo nhỏ sẽ có sức mạnh ngang bằng với
truyền thông của đảng CSVN. Ở trong tù tôi luôn luôn theo dõi những thay đổi và
phát triển của công nghệ truyền thông và tôi rất phấn khởi vì từ nay người dân
có thể truy cập vào mạng internet từ bất kỳ đâu. Cứ thêm một kết nối là chúng ta
phát triển và chúng tôi rất vui mừng trước sự phát triển
ấy.
Một thí dụ như trang Danlambao là một tờ báo mạng nổi lên và có sức mạnh,
trong vòng 4 năm anh em CLBNBTD vẫn tiếp tục hoạt động và phát triển để
Danlambao hiện đã có gần 200 triệu lượt truy cập, 33 triệu người vào xem, trong
đó 3/4 là bạn đọc trong nước. Đây là một việc rất là quan trọng. Vì thế, tôi
muốn tạo ra kết nối trong ngoài để gia tăng sức mạnh truyền thông nhiều hơn
nữa.
Khi được hỏi về những dự định cho tự do của blogger Tạ Phong Tần, anh
Điếu Cày đã trình bày:
Điều mà tôi cảm thấy mất mát lớn lao nhất của CLBNBTD là khi nghe tin bác
Đặng Kim Liêng, mẹ của blogger Tạ Phong Tần, một thành viên chủ chốt của
CLBNBTD, đã tự thiêu để phản đối chế độ đối xử hà khắc của nhà tù cộng sản đối
với các con của mình, trong đó có tôi và blogger Tạ Phong Tần.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, tôi và các thành viên CLBNBTD đã
tiếp xúc được với các tổ chức truyền thông, chính giới để kêu gọi, để mở những
chiến dịch truyền thông tranh đấu cho tự do của Tạ Phong Tần. Cụ thể chúng tôi
đã kết nối với SBTN để thực hiện một chiến dịch rộng lớn cho tự do của Tạ Phong
Tần. Và tôi mong muốn mọi người cùng tham gia, là điều mà tôi muốn gửi gắm.
Ngày hôm qua, các thành viên CLBNBTD cũng đã tiếp xúc với nhân viên Bộ
Ngoại giao Hoa Kỳ để tìm kiếm sự hỗ trợ cho sự tranh đấu của người Việt cho
những tù nhân lương tâm trong nước. Đây cũng chính là trách nhiệm mà anh em
trong tù đã ủy thác cho chúng tôi.
Về vấn đề nhà tù cộng sản đối xử với tù nhân anh Điếu Cày là nhân chứng
sống cho vấn đề này:
Trong 6 năm 6 tháng tôi có điều kiện để chứng kiến mọi sự ghê tởm trong
nhà tù cộng sản VN. Nó là những lỗ đen, vùng đất của lãnh chúa, pháp luật dừng
lại trước cửa tù, cai tù làm việc theo thông tư của Bộ Công an chứ không theo
pháp luật. Khi tù nhân bị đàn áp thì việc khiếu kiện rất khó khăn. Tù nhân làm
đơn khiếu nại chỉ có thể gửi đơn đến chính những người đã đàn áp họ, tước đoạt
quyền của họ. Lấy gì để bảo đảm rằng những người tước đoạt quyền lợi của tù nhân
sẽ chuyển đơn khiếu nại của họ đến cơ quan giám sát. Nhà tù không có hộp thư của
các cơ quan chức năng để tù nhân gửi đơn.
Cá nhân tôi đã 16 lần lên tiếng, gửi đơn, nhưng họ không trả lời. Các cai
tù rất lộng hành và bất chấp pháp luật.
Nếu quý vị cùng hỗ trợ để tù nhân Việt Nam có thể cất lên tiếng nói, có
thể đưa nguyện vọng của họ đến nơi giải quyết thì rất là
cần.
Cần lưu ý là tù chính trị bị phân biệt bởi thông tư 37 ban hành bởi Bộ
Công an và chính họ sau đó thi hành. Thông tư 37 đã tước đoạn mọi quyền căn bản
của người tù, đi ngược lại hiến pháp, luật pháp Việt Nam và công ước quốc
tế.
Tôi có một số kỷ niệm đáng nhớ là tôi có gặp nhạc sĩ Việt Khang và Trần
Vũ Anh Bình, chúng tôi nói chuyện với nhau và nói rằng chúng ta có thể mất nhiều
thứ nhưng mất thời gian thì không thể lấy lại được. Hãy dùng thời gian trong tù
để tiếp tục sáng tác những bài ca góp phần tranh
đấu...
Một kỷ niệm khác là tôi ở cùng nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, khi tôi tuyệt
thực thì nhờ có anh Nguyễn Xuân Nghĩa đã dũng cảm thông báo ra bên ngoài là tôi
đã tuyệt thực 25 ngày. Anh đã bị công an bịt miệng và lôi đi, nhưng nhờ đó mà
thế giới bên ngoài biết đến cuộc tranh đấu ở trong tù của
tôi.
Nếu không có anh Nghĩa thông báo thì tôi nghĩ rằng cai tù cũng đã để cho
tôi tuyệt thực đến chết vì tôi đã kinh nghiệm điều đó trong lần tuyệt thực trước
tại B34, không ai thông báo được và đến khi tôi gần chết thì họ mới đưa đi cấp
cứu.
Có một số người ra tù đã gửi quà, thăm hỏi anh em ở trong tù đã làm chúng
tôi rất cảm động. Khi ở trại giam số 6 tôi đã nhận được quà của blogger và cũng
là tù nhân lương tâm Phạm Thanh Nghiên làm cho tôi rất xúc động vì dù món quà
rất nhỏ nhưng chứa nhiều tình cảm và khích lệ tinh thần chúng tôi rất
nhiều.
Khi được hỏi về việc được trả tự do và có nguồn dư luận cho rằng anh đã
tự chấp nhận mình là một con cờ trong ván bài đổi chác chính trị giữa Hoa Kỳ và
Việt Nam, cũng như tạo tiền lệ là nhà cầm quyền VN cứ bắt những người hoạt động
dân chủ và nhân quyền trước để làm vốn cho việc thả người đổi chác về sau, anh
Điếu Cày trả lời:
Khi người đặt ra câu hỏi này hãy tự đặt mình vào vị trí của tôi để thấy
rằng việc đàm phán giữa Hoa Kỳ và nhà cầm quyền Hà Nội như thế nào thì tôi không
biết. Phần tôi, trước sau như một là tôi không bao giờ nhận tội, không ký bất kỳ
một tờ giấy xin tha tù nào. Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã yêu cầu Hà Nội phải trả tự
do cho tôi vô điều kiện, kể cả tôi ở Việt Nam hay sang Hoa Kỳ. Tuy nhiên, tôi đã
bị áp tải thẳng từ nhà tù ra sân bay đã nói lên tất
cả.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự có mặt của tôi ngày hôm nay tôi xem là một
chiến thắng. Thay vì ở trong nhà tù tôi sẽ được sát cánh cùng mọi người để tiếp
tục đấu tranh cho các bạn tù.
Về vấn đề là một con cờ trong ván bài đổi chác chính trị thì tôi quan
niệm rằng ngày nào đất nước Việt Nam còn nằm dưới ách cai trị độc đảng và độc
tài cộng sản thì người dân không thực sự làm chủ đất nước, thì không riêng gì cá
nhân của vài tù nhân lương tâm, mà cả đất nước Việt Nam vẫn chỉ là con tin để
chế độ đổi chác quyền lợi với cường quốc Tây phương, với Trung Quốc để bảo vệ
quyền lực và khả năng cai trị của đảng
CSVN.
Để không trở thành con cờ, chúng ta phải đấu tranh để chúng ta làm chủ
đất nước của mình.
Khi trả lời về tệ nạn bị "chụp mũ" trong cộng đồng hải ngoại:
Mục tiêu tôi sang đây là thấy rõ sức mạnh truyền thông và nhu cầu kết nối
truyền thông, từ đó dẫn đến thông tin trong ngoài, để thông hiểu nhau, đoàn kết
nhau là cực kỳ cần thiết. Vì không đủ thông tin nên bà con trong ngoài có nhiều
điều không hiểu nhau, khi thông hiểu nhau thì sẽ dẫn đến hàn gắn và đoàn
kết.
Anh là bộ đội, anh chống nhà nước CSVN từ khi
nào?
Từ khi tôi có thông tin nhiều chiều để biết sự
thật.
Biểu tình Hong Kong, VN có làm tương tự và cơ may thành công cho VN hay
không?
Chúng ta muốn có một cuộc tập hợp 1 triệu người, chúng ta phải kết nối.
Muốn kết nối thì phải có truyền thông. Khi tư duy thay đổi thì hành động thay
đổi. Khi đó chúng ta sẽ một cuộc xuống đường không thua gì Hong Kong. Hong Kong
làm được thì chúng ta cũng làm được.
Khi hỏi về vấn đề cơm áo gạo tiền có làm anh không còn có thể đấu tranh
và bị chìm xuồng?
Ở Việt Nam khi thành lập CLBNBTD, mặc dù bị đàn áp chúng tôi vẫn không
sợ. Khi biểu tình chống Trung Quốc bị đánh đập, bắt giam chúng tôi vẫn đấu
tranh. Khi ở trong tù chúng tôi vẫn đấu tranh. Vậy thì tại sao ra đây có tự do
mà lại không thể tiếp tục đấu tranh?
Làm thế nào để lôi kéo những người cộng
sản?
Năm 1975 sau khi cộng sản vào VN, truyền thông CS nói rằng tổng thống
Thiệu đem 16 tấn vàng ra khỏi VN. Tuy nhiên, sau đó những người giữ chìa khoá
kho vàng ấy đã lần lượt lên tiếng và sự thật được làm rõ là số vàng đó không hề
bị đưa ra khỏi nước. Hệ thống bưng bít thông tin đã làm nhiều cán bộ có những
tiếp cận sai lầm. Khi có truyền thông độc lập, họ đã thức
tỉnh.
Có người cho rằng việc CSVN đưa qua Mỹ là để vô hiệu hoá Điếu Cày. Như
vậy hoạt động ở đâu mới hiệu quả?
Ở đâu chúng ta cũng có thể đấu tranh dù ở ngoài hay trong tù. Chúng ta
phải có những dự án hoạt động khác nhau để phù hợp với môi trường. Chúng tôi có
đầu mối truyền thông trong nước để từ đó chuyển thông tin đến hải ngoại. Tôi
đóng góp tốt hơn ở đây thay vì ở trong
tù.
Tại sao có biệt danh Điếu Cày?
Việt Nam là một nước nông nghiệp, người nông dân ra đồng mang theo điếu
cày là một vật dụng đơn giản, thân thuộc. Tên Điếu Cày được lấy là để bày tỏ
lòng yêu mến với bà con nông dân VN.
Anh là một Bộ đội, anh có điều gì muốn nói với những người lính
VNCH?
Ở VN đến tuổi thì phải đi bộ đội, không đi sẽ bị bắt. Tôi đã thấy một bà
mẹ đặt di ảnh 2 người con là bộ đội và người lính QLVNCH. Người Mẹ ấy đã mất mát
hai người con và Mẹ Việt Nam là người mất tất cả. Bên nào thắng thì nhân dân đều
bại. Bây giờ là lúc chúng ta hãy hàn gắn, xếp lại quá khứ để tranh đấu cho tương
lai dân tộc.
Đánh phá của đảng CSVN đối với anh?
Con trai tôi đã nói với tôi rằng bố đừng lo gì ở nhà, bố cứ làm việc của
bố. Gia đình đồng ý là tôi phải đấu tranh cho đúng
nghĩa.
Cảm tình viên, VC nằm vùng, đã thành công trong việc vô hiệu hoá nhiều
người hoạt động từ trong nước. Anh có cách hoá
giải?
Việc đầu tiên và nhanh nhất của họ là tìm sơ hở để đánh sụp uy tín. CS có
4 cách thức: trấn áp, phân hoá, cô lập, lôi kéo. Tuy nhiên, ở trên mạng, những
tiếng nói chống lại chúng tôi cũng yếu ớt lắm. Phần đồng bào thì đã đã thấy tôi,
gia đình tôi, bạn bè tôi đã phải trải qua những gì, đã phải trả giá về cuộc sống
của chúng tôi như thế nào, thì không lý do nào mà xoá bỏ đi tất cả những việc
làm trong quá khứ của chúng tôi chỉ vì một việc nhỏ nhặt nào
đó.
Buổi Hội luận Truyền thông chấm dứt với lời cám ơn của anh Điếu
Cày:
Tôi xin cám ơn anh Trúc Hồ và tất cả các anh chị em của SBTN đã hỗ trợ
Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do thực hiện buổi Hội Luận Truyền Thông ngày hôm nay. Và
xin cám ơn quý đồng hương, các bạn đồng nghiệp, các chính giới đã bỏ thời gian
tham dự để tôi được chia sẻ cũng như học hỏi
thêm.
Con đường đi đến tự do và dân chủ của chúng ta tuy còn nhiều gian nan
nhưng tôi tin rằng đích đến của chúng ta không còn xa. Hành trình rút ngắn lại
vì chúng ta, những người Việt trong và ngoài nước đang ngồi gần lại với nhau
hơn. Trước hiểm hoạ mất đất mất biển và chủ quyền đất nước vào tay ngoại xâm,
chúng ta không còn nhiều thời gian. Chúng ta hãy cùng sát cánh với những người
bạn đang ngày đêm tranh đấu trong môi trường đầy gian nan ở quê nhà. Tôi xin lần
nữa cám ơn tất cả quý đồng hương đã hỗ trợ để ngày hôm nay tôi được hưởng ánh
sáng của tự do và được tiếp tục tranh đấu cho ngày trở về quê
hương.
(Nguồn: Blog Dân Làm
Báo)
No comments:
Post a Comment