Chuyên đề Mậu Thân - Bài 7 - "Khi năm Tuất đến, Huế vẫn còn khóc cho Tết năm Thân..."
Trần Quốc Việt
(Danlambao) - Việt Cộng bắt ông về lại, chặt đứt lìa hai
bàn chân của ông trước sự hiện diện của nhiều người tù khác, và rồi khi ông nằm
lăn lộn trên mặt đất la thét vì đau đớn, họ giết ông bằng một viên đạn từ khẩu
súng lục bắn vào miệng ông...
*
Hai câu chuyện sau đây kể về hai số phận của hai người trốn thoát
cộng sản.
Người trốn thoát
kể lại thảm sát ở Huế
HUẾ, Nam Việt Nam, 12 tháng Tư 1969 (AP) -Viên chức làng
Phan Duy thoát chết trong vụ thảm sát ở cồn cát tại Huế trong lúc đội hành quyết
của Việt Cộng đang đào mồ chôn ông.
Ít ai được may mắn như
thế. Những người đào mồ sàng lọc thật kỹ ba hố chôn tập thể ở phía đông cố đô và
đã tìm thấy xác của hơn 500 đàn ông, đàn bà và trẻ em. Tất cả nạn nhân đều bị kẻ
thù đánh chết và bắn chết trong cuộc tấn công vào dịp Tết 1968.
Ông Duy, một viên chức
quan trọng ở làng An Hạ cách Huế 11 cây số về phía đông, biết mình có tên trong
danh sách hành quyết của Việt Cộng. Cho nên khi những người cộng sản Miền Bắc và
những người kháng chiến Việt Cộng chiếm Huế vào tháng Hai 1968, ông đã rời làng
đến trốn tại một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Huế với hy vọng tránh bị phát hiện trong
dân chúng đông đúc hơn của thành phố Huế.
Ông trốn được suốt
trong một tháng chiếm đóng của kẻ thù, nhưng khi quân đội Mỹ và quân đội Miền
Nam tái chiếm Huế, kẻ thù rút quân ngang qua vùng ông đang trốn. Vào ngày 28
tháng Hai năm Việt Cộng bước vào nhà ông Duy.
Bị giải đến Cồn Cát
Sau khi trói tay ông,
Việt Cộng giải ông đi mười một cây số về hướng nam tới một dãy nhà gần các cồn
cát. Ông Duy kể họ đẩy ông vào một ngôi nhà nơi có bốn người tù khác.
Năm người bị nhốt
trong nhà bảy ngày, chỉ được đi ra ngoài mỗi lần cần đi vệ sinh. Vào những dịp
được ra khỏi nhà như thế ông Duy kể ông thấy hơn 100 người bị bắn ở những ngôi
nhà khác.
Vào đêm thứ bảy, ông
Duy và chín người khác, tất cả đều cùng bị trói chung vào một cọc tre, được bảo
rằng họ sẽ được đưa đến một nơi khác để "học tập cộng sản".
Nhưng lần này họ bị
giải đi chỉ được độ 300 mét. Tay của những người tù được mở trói rồi họ được
lệnh cởi áo quần ra vì họ sắp sửa lội qua sông.
Khi ông Duy cởi áo
quần ra ông nghe những lính canh tù nói chuyện với một nhóm lao công Việt Cộng.
"Các anh đào chiến hào xong chưa?" Họ hỏi.
"Chưa, chưa xong, có quá nhiều người nhưng không đủ thời
gian." Những người lao công đáp.
Ba trong số sáu người
lính canh tù nghe vậy bỏ đi để giúp đào hào, trong khi ba ngưòi lính còn lại
trói lại tay của ông Duy và chín người bạn tù.
"Trời rất lạnh. Lúc ấy vào độ nửa đêm," ông Duy kể. "Tôi tìm cách cởi trói vì tôi biết trong vài phút nữa mình
sẽ chết."
Ông Duy kể ông mở được
sợi dây thừng và lao người về phía trước thì một người lính bắn theo độ hai mươi
phát.
"Tôi chạy được độ 300 mét thì thấy một cái hồ nước," ông
Duy kể. "Tôi nhảy xuống hồ và lấy cây sậy che kín
người."
Hàng giờ sau ông mới
ra khỏi hồ và đi về hướng ánh sáng ngọn đèn pha của tháp đài phát thanh Huế. Ông
lảo đảo bước vào trụ sở quận Phú Vang và tường thuật lại tất cả mọi chuyện.
"Tôi nhớ vào ngày thứ hai tôi bị giam trong ngôi nhà
ấy," ông nói, "có người cùng làng bảo tôi Việt Cộng
đã vào nhà tôi và giết mẹ tôi. Khi tôi trở về tôi thấy xác mẹ tôi vẫn còn ở
trong nhà. Tôi là người con duy nhất của bà."
Nguồn: Washington Post
13/4/1969
*
Chết nhiều lần
trước khi lìa đời
Trần Quốc Việt
(Danlambao) dịch - Ông
Hương, một cựu binh sống với vợ và sáu con tại làng Bao Vinh thuộc ngoại ô Huế,
bị một toán Việt Cộng vào nhà bắt vào ngày thứ ba của cuộc chiếm đóng. Họ tố cáo
ông trước đây là lính, vì vậy ông phải "trả nợ cho tội ác
chống lại nhân dân," rồi bắt ông đi đến nơi giam giữ nhiều người khác trong
làng.
Mặc dù hai cánh tay
ông Hương bị trói đằng sau lưng, ông vẫn lẻn trốn đi được, nhưng rồi bị bắt lại
cách nơi giam giữ vài trăm mét.
Việt Cộng bắt ông về
lại, chặt đứt lìa hai bàn chân của ông trước sự hiện diện của nhiều người tù
khác, và rồi khi ông nằm lăn lộn trên mặt đất la thét vì đau đớn, họ giết ông
bằng một viên đạn từ khẩu súng lục bắn vào miệng ông. (1)
(1) Theo Như Hà, "Khi năm Tuất đến, Huế vẫn còn khóc cho Tết năm Thân",
nhật báo Chính Luận, phần 3 của chuyên đề 3 phần, ngày 1 tháng Hai 1970, trang
7. Một người hàng xóm chứng kiến vụ hành quyết đã kể lại cho vợ của nạn nhân.
Nguồn: Vietnam Center and
Archive
Study of the Hue Massacre [March
1968], trang 49. Tựa đề của người dịch.
___________________________________
Dân Làm
Báo- Họ tiếp tục hát trên những xác người, chối bỏ tội ác, đổ
thừa tội phạm, chà đạp lịch sử để tự vinh danh những kẻ sát nhân lẫn một chế độ
sát nhân. Và vì thế những tang thương quá khứ đành phải lật lại vì sự thật của
lịch sử:
No comments:
Post a Comment